LỜI NGỎ : dienbatn sẽ đăng lại một số bài viết hay
của các ACE thế hệ trước từng làm mưa làm gió trên các diễn đàn Huyền thuật.
Việc này nhằm ôn lại những kỷ niệm xưa cũ , và cũng thầm nhớ lại và tri ân
những đóng góp của họ vào tri thức Huyền thuật của nước nhà. dienbatn chỉ chỉnh
sửa một số lỗi chính tả ,còn để nguyên chất giọng vùng miền của họ.Xin chân
thành cảm ơn các tác giả.
GIỚI THIỆU VỀ
TÁC GIẢ Atoanmt.
Trong cuộc đời , dienbatn chưa diện kiến với Atoanmt nhưng dienbatn rất quý trọng những gì mà tác giả đã đóng góp vào tri thức Huyền thuật của nước nhà. Xin trân trọng cảm ơn tác giả.
Tự Họa của Atoanmt :
Nửa Lính, nửa Quan, nửa Thầy, nửa Thợ:
Đầu đầy...Chí !, lang-thang trên 4 vùng đất Việt,
Ít Tiền, ít Bạc, ít Bạn, ít Bè:
Bụng thiếu...Cơm !, trằn-trọc dưới 8 hướng trời Tây.
Các bạn thân mến,
Như đã hứa với ban Quản-Trị
Mạng TGVH, là mình sẽ viết các chuyện mới nhất cho TGVH.
Một lần nữa, cái
"Hồi-Ký" mà các bạn sẽ xem dưới đây, trong đó, ngoại trừ Anh-Võ-Long,
tên các nhân-vật khác và địa-danh đã được sửa đổi, nếu có trùng-hợp, chỉ là sự
ngẫu-nhiên, ngoài ý muốn của tôi.
Để thay đổi bầu không khí....Bùa
Phép...tào-lao, tôi sẽ đem phần đó vào đoạn cuối, và mở đầu "Hồi-Ký"
này bằng ....
MỘT CHUYỆN TÌNH !!!
CHUYỆN VÕ-LONG SƯ-HUYNH.
Sau khi theo học Huyền-Học
được một thời gian, tôi bỗng khám-phá ra vài điều rất lạ là:
- Các Môn-sinh, chỉ được Thầy
truyền Phép có 3 lần, sau đó phải về nhà tự “Cúng Luyện” hằng đêm.
- Mỗi Đệ-Tử, tùy theo
"Duyên", mà Thầy làm Phép cho 1 “Vị Phật Lực” tức 1 trong 36 Vị Phật
Lực về trấn thân xác. Do đó, mỗi khi cúng luyện, người đó phải đọc cầu Vị Phật
Lực ấy về dạy cho mình.
- Vị Phật Lực, ngoài việc đầu
tiên dạy Võ để đệ-tử được khỏe mạnh trước, còn tùy theo Duyên mà dạy cho các
môn học khác nữa. Nên, chúng tôi, tuy đồng-môn với nhau, nhưng sự học và
lĩnh-hội được, lại không giống nhau!
Chẳng hạn như Anh Năm Sư
Huynh, tuy bình thường nói cà-lăm, nhưng đôi khi gặp tôi, bất ngờ anh xổ 1 hơi
cùng lúc bằng các thư tiếng, Latin, Anh, Đức... và nói với giọng rất chuẩn,
không cà-lăm tý nào cả như:
“Benedicamus Deus!"
"May God bless you!" 'Gott segne dich'
Quid agis hodiē? Comment
allez-vous ? How do you do today?”
Nhưng có lẽ hông có “Duyên”
để trở thành Giáo-Sư Sinh-Ngữ...nên 1 thời gian sau, anh Năm trở lại bình
thường...quên hết, hong nhớ 1 chữ “Ngoại Ngữ” nào cả.
Ngoài ra, anh đã được
“Chư-Vị” về dạy cách bắt Mạch định bệnh và hốt Thuốc trị Bệnh, nên trong một
thời gian rất ngắn, anh nghiễm-nhiên trở thành “Ông Thầy Thuốc Nam” bắt mạch,
định bệnh như Thần...
Còn Anh Long Sư Huynh, anh Họ
Võ, tên Long, là người bạn thân nhất của tôi, quen nhau từ năm tôi học lớp Đệ
Thất trong khi Anh thì học lớp Đệ Lục (= lớp 6 và 7 bây giờ)
Thì chỉ với 1 Ấn “Chưởng Tâm”
đã có thể dùng nó để bấm, cắt lễ “ngũ-hành” trị bệnh, đồng-thời, khi cần biết
chuyện gì, anh chỉ bấm Ấn đó vào vách tường là “Nghe và Thấy” được mọi chuyện
quá-khứ, hoặc tương lai ! (Mà Tôi sẽ kể lại chi tiết hơn đến bạn đọc trong bài
hồi-ký này)
Nhắc đến Anh Long Sư-Huynh,
tôi không thể nào quên được chuyện Tình của anh với một Hoa Khôi của Trường lúc
bấy giờ... Người đẹp, nhưng đã mang một chứng bệnh lạ lùng, tôi xin phép kể ra
đây.
Thưa các bạn, tôi nhớ mang
máng là Ba Mẹ kể lại khoảng vào thập niên 1940-1950, sau khi trường Đại-Học đầu
tiên của nước ta mở ra tại Hà Nội, thì lúc bấy giờ ngoài Bắc có câu “Phi
Cao-Đẳng bất thành Phu-Phụ” đã là một phong-trào mà các thanh-niên thiếu nữ gần
như là đa số hưởng-ứng theo, tức là: Nếu không tốt-nghiệp Đại-Học, thì không
lập gia-đình !
Và Ba Mẹ thường dạy chúng tôi
như sau:
“Các con còn nhỏ, chỉ nên
chăm lo học, bao giờ thành tài, lúc ấy mới nghĩ đến bồ bịch và chuyện lập
gia-đình, chứ học hành chưa ra cái gì, nghề ngỗng thì không có mà lo có Vợ, có
Chồng thì làm gì có tiền mà sống?”.
Do lời dạy bảo đó, nên tôi
trong suốt thời gian đi học, đã hoàn-toàn dửng-dưng với chuyện trai gái, nên
tuy học chung với con gái, nhưng lúc nào tôi cũng xem họ như bạn trai ! và nhất
định chỉ lo học, không thèm yêu-thương bồ bịch với ai cả !
Có lẽ lúc đó, trong lứa tuổi
thanh-niên, thì tôi là thằng “hiền” nhất lớp, nhất trường, và không ít các bạn
học đã phê tôi là “thằng Ngu” hoặc “Thằng Cù-Lần” khi thấy vài cô Bạn gái dù đã
tỏ vẻ thích tôi ra mặt mà tôi...vưỡn không phản-ứng, vì hông biết và hổng hiểu
tìn-iêu là gì cả ! Bi giờ nghĩ lại, tôi thấy mình... “Quê thật là Quê !”
Chính vì tôi quá “nhà Quê
và...Cù-Là ” như thế, nên Anh Long Sư Huynh thấy tội-nghiệp tôi, và anh thường
rủ tôi đi chơi, kể cho tôi nghe các chuyện tình mà anh đã trải qua, trong khi
lúc đó, anh chỉ mới học lớp đệ Tam (lớp 10) mà thôi
Trong Trường lúc bấy giờ có 1
Cô Hoa Khôi, tên là THỦY-TIÊN, đẹp đến nỗi nam-sinh nào cũng nhắc đến và ai ai
cũng theo tán tỉnh. Riêng cái “thằng Tôi nhà quê” là hông biết đến mặt mũi của
người đẹp ấy ra sao, chỉ thỉnh-thoảng nghe bạn bè nói như sau:
-“Trời đất, sáng nay tao thấy
con “Thủy-Tiên” nó đội nón lá quai màu Tím coi đẹp ... "tàn canh gió
lạnh…” hoặc:
-“Hôm qua tao ngồi trong quán
thấy Thủy-Tiên đi ngang qua mà tao muốn... rụng Rún luôn !
-“Ừa, bữa hổm thằng Hùng đạp
xe đạp lo nhìn nó mà lủi lên lề đường đó mày...”
Đại-khái toàn là các câu nói
lên sự ngưỡng-mộ và mê say cô Thủy-Tiên ...Người-Đẹp-Như-Tiên ! Khi Nam-sinh cả
Trường ai ai cũng cố gắng “cua” cô ta, thì Anh Long bạn tôi, thực tốt số, vì
anh hội-đủ các điều-kiện-ắt-có-và-đủ…mà RẤT ÍT phái Nữ...chê như: “Đẹp Dzai,
Nhà Dzầu, Học Dzỏi...và nhất là Dzê...lịch-sự.”
Nên anh đã chiến-thắng được
các đối-thủ của mình và trở thành “Bồ” với Thủy-Tiên, đồng-thời, đương-nhiên
anh cũng trở thành “cái Gai trước mắt” của các nam-sinh khác.
Lúc bấy giờ, khi cả Trường
bọn học trò chúng tôi ai ai cũng dùng xe đạp, tôi lại được cái may mắn là Chị
Cả của tôi, có chiếc xe gắn máy hiệu Velo-Solex, nên nhiều tối, Anh Long muốn
đến nhà Thủy-Tiên, anh thường nói Tôi lấy chiếc xe gắn máy chở anh đi cho
khỏe...chân.
Nhà của người đẹp ở ven đô
thành-phố, nên buổi tối hay cúp điện, thường-thường khi tôi chở anh Long đến
trước cửa, tôi đậu xe ngoài sân, bên lề đường, cho anh Long vào nhà tâm-sự
riêng với người đẹp. Còn tôi thì cứ thế “ngoan-ngoãn” ngồi trên xe 1 mình trong
bóng tối...như phỗng đá...suốt cả tiếng đồng-hồ...cho đến khi anh Long ra, tôi
chở anh thằng đến quán chè, ăn chè hoặc uống sinh-tố xong mới đưa anh về nhà,
và chúng tôi cũng chỉ nói chuyện về các thứ linh-tinh của “bọn Trai” chứ tôi
cũng không bao giờ hỏi bất cứ cái gì về anh và Thủy Tiên cả...(Hơn nữa, tuy học
chung Trường, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ gặp mặt hay biết mặt cái cô Thủy-Tiên
người đẹp nổi tiếng này !!! mặc dù cứ cách vài tối là tôi lại
..."thả" Anh Long vào nhà người đẹp, còn tôi ngồi 1 đống trước
cửa...làm Thơ !!!)
Hông biết lúc ấy tôi có phải
là “hiền-lành” không, hoặc là “ngu” hay là “đần” ? mà bi giờ nhớ lại, tôi thấy
phục mình quá xá! Sao ngày ấy tôi lại có thể ngồi lặng lẽ 1 mình cả giờ đồng-hồ
trong bóng tối như 1 Thiền-Sư, ở cái tuổi bay nhẩy học-trò ! ?
Một hôm anh Long có vẻ buồn
buồn nói với tôi rằng:
-“Bác Toàn à, Tớ với
Thuỷ-Tiên hết là bồ bịch rồi!”
(Anh Long người Nam chính
hiệu, còn Tôi Bắc Di-Cư, nhưng vì chúng tôi lúc ấy học Văn của Tô-Hoài cùng các
Văn-Sĩ trong Tự-Lực Văn-Đoàn, và tác-giả đương-thời gần gũi với học-trò lại là
Nhà Văn Duyên-Anh, truyện của ông viết thường dùng từ “Bác” và “Tớ”, nên thấy
Tôi là người Bắc các bạn trong lớp thường gọi tôi là Bác và xưng Tớ)
Nghe anh Long nói thế, tôi
hỏi:
-“Sao vậy Bác?”
-“Thì mấy thằng nào nó ganh
ghét Tớ, nó nói xấu Tớ cho Thủy Tiên nghe, nên Thủy-Tiên giận.”
-“Sao Bác hong cắt nghĩa cho
Thủy-Tiên hiểu?”
-“Thì Tớ cũng có nói rồi, mà
hông tin, lại tin mấy thằng mắc-dịch đó, nên Tớ cũng giận, hổng thèm nói nữa,
huề thì huề. Tớ và Thủy Tiên đã hong thèm nói chuyện với nhau cả hai tuần rùi
đó Bác…”
-“Vậy à, hèn gì lâu rùi hổng
thấy Bác kêu Tớ chở Bác tới nhà Thủy-Tiên nữa, Tớ thì cứ tưởng lúc này lo học
thi, nên Bác không đi chơi khuya, ai dè như dzậy ?”
-“Hông gặp nhau cả 2 tuần,
rồi bữa nay nhỏ bạn Thủy Tiên trao lá thư này cho Tớ, Tớ cứ tưởng là Thủy-Tiên
gởi thư xin lỗi, ai dè lại là thư chia tay !
Nè Bác coi thư đi, tức hông?
Hừ, hông cặp với Tớ nữa, thì Tớ kiếm Bồ khác, có sao đâu.”
Nói xong anh Long trao cho
tôi trang giấy trắng học trò, được viết bằng mực tím với nét chữ mềm mại tròn
trịa dễ thương, tôi thấy có vài chữ lem lem có lẽ vì nước mắt...
Do đó, tôi nghĩ chắc
Thủy-Tiên cũng buồn lắm khi viết lá thư này, mới vừa viết vừa khóc! Nếu khóc,
chắc hẳn là còn thương Anh Long…như thế, có lẽ tôi sẽ hàn-gắn cho hai người
được…
Còn Anh Long tuy nói cứng như
thế, nhưng Tôi thấy nguyên buổi tối đi chơi với tôi, Long cũng chỉ cười
gượng...mà nụ cười hình như là...méo xẹo ! mặt cứ chẩy ra như người đi đưa đám
Ma và thỉnh thoảng lại còn hông dấu được cái thở dài...đứt ruột ! :big_grin:
Thấy vậy, tôi có chủ-ý, nên
vờ trong lúc Anh Long bối rối, tôi lén chớp cái lá thư “Chia tay” của Thủy
Tiên...
Vì Tôi có khiếu vẽ, nên ngay
lập tức, tối hôm đó, về nhà, tôi giả nét chữ của Thủy-Tiên, viết 1 lá thư khác
“xin lỗi”, gởi anh Long, đồng thời, tôi cũng giả nét chữ Anh Long gởi “xin lỗi”
Thủy-Tiên vì tôi biết hai người ai ai cũng đầy tự-ái-tuổi-học-trò, nên nếu họ
nhận được thư “xin lỗi” thì “tự-ái” của họ sẽ xẹp xuống y như bong-bóng xì
hơi…hơn nữa trong thư lại còn đề nghị hẹn gặp nhau nói chuyện ở cái quán Chè
ngon nổi tiếng nữa…
Đúng y như tôi dự-đoán, 2 ngày
hôm sau đi học, giờ ra chơi, anh Long chạy kiếm tôi với bộ mặt thật tươi, thật
đẹp trai, anh nói:
-“Bác biết hong? Hôm qua, Tớ
và Thủy-Tiên đã gặp nhau ở quán Chè...bi giờ thì 2 đứa tớ hết giận nhau rùi,
dzui dzẻ cả làng….hè hè…hè”
Tôi làm bộ tỉnh bơ, nói:
-“Dzậy à, dzậy thì Bác hết
buồn rùi hả?”
Anh Long trợn mắt lên nói:
-“Tớ tính hỏi tội Bác đây,
sao Bác dám nhái chữ của tớ rồi viết thư “xin lỗi” Thủy-Tiên vậy?”
Tôi ú ớ, cười gượng và hỏi
lại:
-“Sao bác biết?”
Có lẽ thấy tôi hơi ...”sượng”
nên Anh vỗ vỗ vai tôi rồi cười hè hè nói:
-“Bác hay thiệt, Tớ và
Thủy-Tiên phục Bác lắm, mới đầu cả hai đứa đều cứ tưởng là “Thơ thiệt”, nhưng
sau khi tâm-sự và đã hết giận...
Thủy-Tiên nói:
-“Em giận anh mà em cũng buồn
lắm, nhưng ngay khi em đọc lá thư “trần-tình” của anh, thấy anh xin lỗi em, em
hết giận liền !”
Tớ thì nói:
-“Ủa, anh viết thư xin lỗi em
hồi nào? Em viết xin lỗi anh thì có !”
Thế rồi Tớ và Thủy-Tiên cùng
móc 2 lá thư ra xem xét kỹ lại...và Tớ biết ngay là Bác viết chứ không ai cả!”
Tôi hỏi: -“Sao Bác biết ngay
là Tớ?”
Anh Long đáp:
-“ Có 2 lý do: Thứ nhất, bạn
bè cả trường đều ganh-ghét Tớ và Thủy-Tiên, nên đã nhiều lần phá đám, chỉ có
mình Bác là không tham-gia Chuyện-Tình-Học-Trò, và Bác lại thân nhất với Tớ,
nên Bác giúp Tớ.
Thứ hai là, mấy tháng trước,
Bác đã nhái chữ viết của Thầy Giám-Thị, dùng phấn viết trên bảng “Lệnh Phạt”
thằng Long-Khỉ phải lau Bàn Thầy, lau bảng suốt 3 buổi vì cái thằng này ở dơ,
cứ xả giấy lung tung và ưa lén viết bậy bạ trên bảng học...
Báo hại thằng Long-Khỉ tưởng
chữ của Thầy Giám-Thị thật, hì-hục lau chùi suốt 3 buổi sáng...Mà hôm Bác leo
tường vào lớp sớm để lén viết trên bảng, có Bác Trọng thấy, Bác Trọng đã kể cho
tớ nghe, nên hai đứa tớ chỉ bấm bụng cười khi nhìn cái thằng Long Khỉ, sợ xanh mặt
lo lau chùi trong lớp...
Nên bi giờ Tớ mới nhớ là Bác
có tài nhái chữ...ha ha ha....giỏi thiệt, tối nay Tớ đãi Bác 1 chầu Sinh Tố
nghen.”
VÕ LONG SƯ HUYNH 2.
Thuở nhỏ, khi Tôi nghe Ca-Sĩ
Hoàng-Oanh hát bản "Tha-La Xóm-Đạo” do Nhạc Sĩ Dzũng-Chinh phổ nhạc từ Thơ
thời kháng-chiến chống thực-dân Pháp của nhà Thơ Vũ-Anh-Khanh (Ông tên thật là
Võ-Văn-Khanh sinh năm 1926 tại Mũi Né, Bình Thuận)...
Tôi đã có nhiều xúc-động và
nao lòng khi tưởng-tượng ra cảnh quê nghèo xơ-xác dưới chiến-tranh... Bài Thơ
khá dài, tôi chỉ còn 1 trích đoạn như sau:
THA-LA XÓM–ĐẠO
Đây Tha La xóm đạo,
Có trái ngọt, cây lành.
Tôi về thăm một dạo,
Giữa mùa nắng vàng hanh,
Ngậm ngùi, Tha La bảo:
- Đây rừng xanh, rừng xanh,
Bụi đùn quanh ngõ vắng,
Khói đùn quanh nóc tranh,
Gió đùn quanh mây trắng,
Và lửa loạn xây thành.
Viễn khách ơi! Hãy dừng chân cho hỏi
Nắng hạ vàng ngàn hoa gạo rưng rưng
Đây Tha La, một xóm đạo ven rừng.
Có trái ngọt, cây lành im bóng lá,
Con đường đỏ bụi phủ mờ gót lạ
Ngày êm êm lòng viễn khách bơ vơ!
Về chi đây! Khách hỡi! Có ai chờ?
Ai đưa đón?
Xin thưa, tôi lạc bước!
Thơ Vũ Anh Khanh
Tôi vẫn tưởng Tha-La ở đâu đó
rất xa...ngoài Miền Trung, không ngờ, Tha La là một "xóm đạo”, thuộc Ấp
An-Hội, Xã An-Hòa, Huyện Trảng-Bàng, Tỉnh Tây- Ninh.
Từ Sài Gòn, đi về phía
Tây-Bắc, chỉ có 50 Km thôi là đến Trảng-Bàng, nửa đường lên Tây-Ninh.
Rồi nếu qua Trảng-Bàng, đi
thêm khoảng 13 Km nữa sẽ đến Quận Gò-Dầu (còn gọi là Gò-Dầu-Hạ). Từ Gò-Dầu-Hạ,
thay vì đi thẳng đến Tây Ninh, ta đi xéo lên phía Bắc, khoảng hơn 4km sẽ đến
Gò-Dầu-Thượng, chỗ biên-giới Việt-Nam và Campuchia. Nơi có "Chợ Trời
Biên-Giới” mà tôi đã thường theo Dì tôi từ SàiGòn lên đi chợ !
Có lẽ tôi có "Duyên” với
Gò-Dầu, nên tôi xin phép dài dòng 1 chút...vì có đến 2 điều thú-vị:
1/- Tôi đánh Võ với bọn nhóc
Campuchia ở "Chợ Trời Biên-Giới”.
2/- Gò-Dầu-Thượng còn có 1
điện thờ rất nổi tiếng về linh-thiêng, và là nơi người đẹp Thủy-Tiên mang bệnh
lạ. Đó là Dinh Ông.
Hai chuyện này, tôi xin kể
tiếp dưới đây:
Thuở đó, Bác tôi ở bên Pháp,
nên thỉnh thoảng Dì tôi bay sang thăm Ông, và khi về VN, thì Dì tôi mua chút ít
Mỹ Phẩm cũng như vài viên kim-cương nho nhỏ, nhưng có lúc mua hơi thừa ra, nên
Dì tôi "đành” phải chia lại cho các Cô bạn...Và vì Mỹ-Phẩm của Pháp và
Hột-Xoàn Pháp, lúc nào cũng đắt, nên thành ra Dì tôi "tình-cờ” trong những
chuyến sang Pháp sau này, Dì thường nói với tôi:
-"Bây giờ, Dì sang Pháp
thường hơn, thành đi buôn lậu rồi đấy, không như trước là chỉ thăm Bác thôi
đâu....ha...ha...ha...
Có lần, trong cửa hàng bán
Kim-Cương bên Pháp, Dì tôi quen với một bà khách người Campuchia cũng đi mua
kim-cương, rồi hai người kết thân nhau, sau đó Dì tôi mới biết cái Bà Bạn rất
đẹp, nói tiếng Pháp lưu-loát như Tây ấy, lại là "Thứ-Phi” đương-thời của
Quốc-Vương Campuchia ! Mà Bà ta còn có 1 căn Biệt-thự riêng bên Pháp, nên từ
Campuchia Bà hay bay qua bay lại Pháp như cơm bữa...
Do đó, sau này Dì tôi đỡ phải
tốn kém mua vé bay sang Pháp nữa, cần gì, Dì tôi chỉ tốn 5 phút đi bộ từ nhà ra
Tòa Đại-Sứ Campuchia ở góc đường Phan-Đình-Phùng và Lê-Văn-Duyệt Quận 3 (Bi giờ
hình như là đường Nguyễn-Đình-Chiểu & Cách Mạng-Tháng-Tám).
Dì vào Tòa-Sứ, gọi điện nói
chuyện với Bà Thứ-Phi, xong vài ngày sau là Dì dẫn tôi lên "Chợ trời
Biên-Giới” Gò-Dầu-Thượng, nơi mà các Sĩ-Quan của Campuchia sẽ đến và giao
Mỹ-Phẩm hoặc các mặt hàng khác mà Dì tôi cần...
Thường khi đến "Chợ trời
Biên-Giới”, lúc Dì tôi bận bịu việc mua hàng, thì tôi được tự-do một mình
đi lăng-quăng khắp chợ, tôi thích nhất
đặc-sản của người Miên: Một, là trái Sa-Bô-Chê muối, bên ngoài có lớp vôi trắng
xóa, quả Sa-Bô-Chê cứng như đá, nhưng lau lớp vôi đi, đớp 1 miếng thì…chùi ui,
nó dòn tan và ngọt lịm !
Hai, là Cam của Campuchia, vì
quả to, ngọt và rẻ hơn Cam bán ở Chợ Bến-Thành SG rất nhiều, nhưng nhiều lần
mua Cam xong, tôi hay bị mấy đứa trẻ Campuchia rủ nhau ra sau Chợ "đánh
lộn cá độ”.
Qui-luật rất đơn-giản: Vẽ 1
vòng tròn trên đất, đứa nào bị đánh văng ra khỏi vòng tròn trước, là thua...một
trái Cam !
Tôi lúc ấy, tuổi trẻ háo
thắng, lại có học Võ Judo, Tae Kwon Do, Thiếu-Lâm, mà những người mới học Võ
chút ít, hoặc bít cái gì chút ít, thường hay….sạo sạo khoe tài !
Ếch-Ngồi-Đáy-Giếng !...(như Tui lúc đó)… Nên khi nghe rủ là tôi đồng-ý ngay, và
nghĩ bụng:
-"Mấy cái thằng nhóc
Miên này, đen thui, ốm nhom ốm nhách, làm sao đánh nổi mình ?
Khi 2 đấu-thủ đứng đối-diện,
ngay lập tức thằng nhóc Miên đưa chân ra vẽ vòng-vèo, lằng-ngoằng mấy vẽ trên
đất trước mặt nó. Tôi thì cứ nghĩ là nó khỏa đất cho phẳng để dễ đánh, không bị
vấp.
Nhưng nếu nó tấn-công tôi,
thì không sao, mà hễ tôi tiến đến tấn-công nó trước, thì vụt 1 cái, nó biến mất
ngay trước mắt tôi !, tôi không hề thấy kịp nó nhảy tránh sang Phải, hay Trái,
chỉ khi nào tôi bị đánh vào đâu, lúc ấy tôi mới biết là nó đang ở phía đó !. Và
dĩ-nhiên là tôi bị ăn đòn tới tấp, tối tăm mặt mũi, Quần Áo tả-tơi, à không,
chỉ có Quần tả-tơi thôi ! , vì bọn trẻ chúng tôi lúc đánh nhau, đứa nào cũng
biết khôn, cởi áo, để 1 góc trước mới đánh…
Đến nỗi Dì tôi về nhà thường
nói:
-"Quái, cái thằng này !
hễ mỗi lần đi "Chợ trời Biên-Giới” về, không biết nó làm gì mà đen hết cả
người, da nó nhậy nắng thế, nó mặc áo tay dài, mà Vai, Ngực, Lưng nó vẫn đen !
thế mới lạ ! ”
Tôi thì bấm bụng cười
thầm:tongue: , lẳng-lặng lủi đi chỗ khác, không dám nói cho Dì biết là tôi cả
ngày cởi trần đánh nhau với bọn Miên…ha...ha..ha...
Mà tôi hễ thua 1 trái Cam,
lại chạy vào chợ, mua trái khác, đi đánh tiếp!, hy-vọng gỡ lại trái Cam
trước…mà càng mua càng thua! Có lần, thằng con bà Chủ bán Cam, cũng là người
Việt, nó thấy tôi cứ chạy đi chạy lại mua hoài, nó hỏi, tôi mới kể là mua Cam
đi đánh lộn ! Nó cười bò lăn, và nói:
-"Trời đất, mày ngu quá,
tụi Miên đánh võ Bùa, mày có mua hết thúng Cam này cũng cúng cho tụi nó ăn
không thôi. Mày đánh hổng lại nó đâu !”
-"Bùa? Đánh bùa là đánh
làm sao? Kỳ dzậy ?”
-"Tại mày hổng biết, mày
có thấy trước khi đánh, tụi nó đưa chưn ra vẽ bùa xuống đất hông?”
Nghe thế, tôi sáng mắt ra,
hiểu ngay, vội nói:
-"Dzậy hả, được rồi, mày
bán cho tao 1 bịch 5 trái đi, tao sẽ đánh 1 trận lấy vốn về liền.”
…Bọn trẻ Miên ngạc-nhiên khi
thấy tôi quay lại đòi đánh nữa, và tôi ra giá là vì tôi sắp tới giờ lên xe về
SG rồi, nên đánh trận này cá 1 hơi 5 trái Cam. Dĩ nhiên tụi nó cười...nhe Răng
trắng xóa ra đồng-ý.
Khi "Trọng-Tài” vừa đếm
123 xong, thằng nhóc Miên vừa đưa chân ra, thì tôi đã vươn tay đánh ụp xuống
đầu nó, mà đó chỉ là hư-chiêu, đánh lạc hướng thôi, trong khi chân tôi đã xoạc
ra và xủi thẳng vào chân của địch-thủ, kế tiếp, tôi dùng hết tất cả các chiêu
đá mà tôi đã học, đá ngang, đá dọc, Tảo-Thiên, Tảo-Địa, Liên-Hoàn-Cước,
Hổ-Vĩ-Cước, Bàng Long Cước…kể cả đá như… Gà đá nữa, cứ quất dzô 2 cái ống quyển
ốm nhách của địch-thủ, khiến nó hong kịp vẽ được cái gì, đã bị tôi đá văng ra
khỏi vòng tròn...
Từ khi biết được yếu-điểm của
Võ Bùa Con-Nít-Vẽ-Chân, về SG, tôi chuyên luyện đủ kiểu Đá, đến nỗi có lần được
bạn bè tặng biệt danh là… "Võ-Sĩ Đá…Cam”.
Tôi xin chia sẻ kinh-nghiệm
trên đây, để nếu các Bạn trẻ nào, bi giờ sang chợ Trời Biên Giới, mua Cam, gặp
trường-hợp như tôi, thì biết ngay cách Trị-Bùa-Vẽ-Bằng-Chân !.
Dinh-Ông, Gò-Dầu-Thượng:
Từ Gò Dầu Hạ, đi lên khoảng
4km, (còn cách "Chợ trời Biên-Giới” 1km) nếu rẽ trái là vào Dinh-Ông, đây
là 1 điện thờ 1 Ông Quan Tầu, trong Điện còn 1 lưỡi Siêu cũ kỹ, không còn cán,
khi Chúa Nguyễn-Ánh đến đây lẩn tránh Quân Tây-Sơn. Chúa lệnh cho Ông Quan Tầu
này trấn giữ, và Ông đã hy-sinh... Nên có bài thơ dưới đây:
Cảm-Tác Dinh-Ông Gò Dầu
Thượng
Cạnh Chùa An-Phước có Dinh Ông
Sự tích nghe qua luống não lòng
Người trước quên mình vì nợ nước
Đời sau nhớ Chúa, thuở sang sông
Cồn dâu lấp biển chìm thân-thế
Đao cũ còn lưu tại Điện Hồng
Cảnh vật đổi thay bao thế hệ
Nhìn về Đồng-Tháp rộng mênh-mông
(Thơ Linh-Hữu)
Chung quanh Dinh-Ông và Chùa
An-Phước, mà tôi đã thường vào thăm, có rất nhiều cây Da cổ-thụ, có đến hơn
trăm năm, nhiều rễ phụ to bằng cổ chân giăng thòng xuống hình chữ U mà bọn tôi
có thể ngồi lên đu-đưa như đưa Võng….
Thế mà sau này, Thủy-Tiên,
người đẹp của Anh Long Sư-Huynh, trong chuyến theo Mẹ đi "Chợ Trời
Biên-Giới”, trên đường về, Thủy-Tiên đã cùng Mẹ ghé vào nghỉ mát dưới bóng các
cây cổ thụ đó. Không biết Thủy-Tiên đã làm gì, vậy mà khi về đến nhà thì
Thủy-Tiên bỗng bị nóng sốt cả ngày.
Nhưng khi Ba của Cô đưa
Thủy-Tiên đến bệnh-viện khám, thì Thủy-Tiên lại hoàn toàn bình thường, không
nóng sốt, ho hen gì cả, nên Bệnh-Viện đuổi về...như đuổi Tà ! :laughing:
Về đến nhà thì lại lên cơn
sốt cao độ...sau cùng ba Thủy-Tiên đành nhờ "Y-Tá-Vườn" đến chích
Thuốc và cho uống thuốc cảm. Khi đưa Thuốc đến miệng, bỗng Thủy-Tiên ném thuốc
xuống đất, rồi cười lên....sang-sảng, trợn...Mắt Phượng, dựng Mày Ngài, mà
"phán" rằng:
-"Tui bây giờ là
"Đệ-tử của Bà” rồi, cho nên tất cả mọi người phải gọi tui là "Cô Hai”
chớ hông tùy tiện cứ gọi tôi như trước được ! Tui cũng hổng gọi "Ông
Bà" bằng "Ba Má" nữa, tui sẽ chỉ kêu bằng "Bác" mà
thôi !!!"
Võ-long sư-huynh 3.
Tôi nhớ mãi buổi trưa hôm đó,
sau giờ tan học anh Long chạy đến kiếm tôi, kể về chuyện Thủy-Tiên bị bệnh và
rủ tôi cùng đi thăm.
Anh Long kể:
Hôm Ba của Thủy-Tiên nghe cô
con gái cưng nói là mọi người trong nhà phải gọi Thủy-Tiên là "Cô Hai” !
Ông bực mình, nổi nóng lên quát:
-"Đồ bất-hiếu ! Cha Mẹ nuôi
mày cực khổ từ nhỏ tới lớn, mày chưa làm được cái gì để đền-đáp công-ơn
dưỡng-dục, mà còn bắt Cha Mẹ kêu bằng "Cô Hai nữa !
Mày muốn gì, nói Tao nghe !
chớ đừng ỷ vô cảm sốt có chút xíu mà bầy đặt nói là đệ-tử của Bà ! Bà gì mà Bà
tào-lao dzậy ? !
Tao xáng cho Mày một bạt tai
bi giờ chớ ở đó mà xưng "Cô Hai dzới Cô Ba” !
Mẹ Thủy-Tiên đỡ cho
cô-con-gái-cưng ngay:
-"Thôi Ông à, nó nóng
quá nên nói sảng, chớ nó có biết gì đâu ?!
Không ngờ Thủy-Tiên bỗng vỗ
mạnh 2 tay đốp 1 cái, rồi còn đưa 1 ngón tay ra y như "Nhất Dương Chỉ” xỉ
xỉ ngay vào mặt của Ba Thủy-Tiên !
Hành-động này coi như là
vô-cùng vô-lễ mà con cái tuyệt-đối không bao giờ dám lấy ra đối-xử với Cha Mẹ !
Khiến Ba của Thủy-Tiên giật
mình, nghiêng đầu tránh, Ông tức giận đến ngăn ngực, đến nghiến răng và không
thể hét ra lời…lúc Ông còn đang bị "xốc” và choáng-váng trước chiêu
"Nhất-Dương-Chỉ” kỳ-quái đó, thì Thủy-Tiên đã trợn mắt một cách rất
uy-nghiêm và nói, nhưng không bằng cái giọng nói thường ngày thanh-nữ của mình,
mà bằng 1 giọng nói trầm-trầm như tiếng của một người đàn-bà lớn tuổi:
-"Nhà ngươi ngu muội quá
lắm ! Ta là "Bà Chúa Xứ” đây ! Hôm trước, khi Vợ Con nhà ngươi đi lễ ở
Dinh-Ông, con gái của ngươi lúc nhìn ngắm hình thêu cảnh Tiên trên Lá Phướn, nó
đã thầm ước là "Ước gì được lên Tiên Cảnh đó chơi !”
Mà ngay lúc ấy là Ta đang ở
đó cùng với Chư Thần đang "nhậu” ! Ủa lộn, đang "chat” ủa, lộn nữa ,
đang Trà-đàm Tiên-Sự !, nên tất cả đều nghe được lời Thủy-Tiên ao-ước.
Một khi mà những
Người-Trần-mắt-Thịt như ngươi, nói điều gì ra mà sau đó lại xẩy đến y như thế.
Người ta thường nói là "Nói trúng giờ Linh” !
Thực ra không phải vậy ! mà
là khi các ngươi nói, tình-cờ ngay lúc có Quỷ Thần nghe được ! Và chứng-nhận
cho ! nên chuyện Nói đó mới thành Sự được !
Ta thấy Thủy-Tiên có căn-cơ
và hợp với Ta, nên Ta đã định là sau khi "Tẩy Uế Thân Tâm” của nó, Ta sẽ
đưa nó lên thăm Cảnh Tiên, hoàn-thành ước nguyện cho nó…chỉ có thế thôi ! Dzậy
mà hôm nay, nhà ngươi dám nói xúc-phạm tới Ta ! Cha chả ! Như vậy Ta sẽ bắt nó
đi luôn ! cho nhà ngươi thấy !”
Nói xong là Thủy-Tiên ngã vật
xuống giường giãy giãy mấy cái rồi nằm ngay đơ thẳng cẳng !
Mọi người xúm lại lay gọi
nhưng người của Cô cứ mềm ra như không xương, và lại lạnh ngắt như một Thây Ma!
Khi Ba của Thủy-Tiên đưa tay vào Mũi của cô mà không thấy có chút hơi thở nào
ra cả, Ông mới hoảng sợ, vội quỳ xuống đất, đập đầu binh-binh mấy cái và cùng
với Mẹ của Thủy-Tiên van vái liên hồi:
-"Con lạy Bà, xin Bà tha
cho con Gái của con, tụi con biết lỗi rồi…Tụi con sẽ kêu Cổ là Cô Hai ! Bà tha
cho và Bà có truyền dạy điều gì Tụi con cũng sẽ không bao giờ dám cãi nữa…Lạy
Bà, xin Bà tha cho…Dạ…dạ…tụi con lạy Bà…” :not_worthy:
Trong khi Mẹ của Thủy-Tiên
thì cũng vừa đập đầu vừa lạy vừa khóc xin:
-"Bà ơi, xin Bà tha cho
đi Bà ơi…Xin Bà tha cho đi Bà ui…” :not_worthy:
Thủy-Tiên bỗng đập mạnh hai
tay xuống giường và ngồi phắt dậy, mà ngồi với tư thế "kiết-già” hai chân
đan tréo vào nhau. Gương mặt uy-nghiêm lạ lùng, mà lại cười sằng-sặc rồi phán:
-"Ha ha ha… , Nhà ngươi
biết sợ rồi hả? thôi được, Ta tạm tha mạng cho nó ! Nhưng ta phạt nhà ngươi: 50
lạy ! Ngày mai phải đem Lễ vật lên Dinh-Ông cúng hối, và lạy phạt trên đó !
Nghe chưa ?”
Ba của Thủy-Tiên lúc đó, nói
theo văn-chương tiểu-thuyết…Tàu thì Ông đúng là "hồn phi phách tán” sợ teo
luôn ! Nên Ông chỉ biết dập đầu sát đất và đáp:
-"Dạ dạ con cám ơn Bà,
ngày mai con lên Dinh-Ông cúng Lễ liền…”
Kể đến đây, Anh Long thở dài
rồi tiếp:
-"Tớ rầu quá Bác ơi !
hông bít Thủy-Tiên bịnh kiểu này tới bao giờ mới hết ? "
Tôi hỏi:
-"À Bà Chúa Xứ là ai
dzậy Bác? Sao ngộ quá hé? Tớ chưa gặp nên cũng khó tin, để mình tới coi
Thủy-Tiên ra sao rồi hỏi cho rõ nghen Bác ?
Anh Long đáp với giọng
sợ-sệt:
-"Bác à, Tớ biết Ba của
Thủy-Tiên, Ổng hồi nào tới giờ, hổng có tin Thần Thánh, Ma Quỷ gì hết ráo, vậy
mà chuyến này, Ổng đã phải mua đồ cúng chạy lên tới Dinh-Ông đó Bác ! Chuyện Tớ
mới kể Bác nghe, là do chính Má của Thủy-Tiên kể cho Tớ đó. Bà Chúa Xứ là có
thiệt ! lát nữa có tới nhà Thủy-Tiên, Bác coi chừng nghen, đừng nói bậy-bạ kẻo
bị Bà bắt luôn thì chết à nghe !”
Tôi đáp:
-"Thần-Thánh hay không
Thần-Thánh, hễ mình thấy người lớn thì mình đối-xử lễ-độ thì làm gì mà sợ họ?
miễn là mình hong vô-phép thì họ làm gì được mình chớ ? Bác yên-tâm, Tớ cũng
biết nói chuyện đàng hoàng mờ !”…
Khi đến trước sân nhà
Thủy-Tiên,lúc tôi thấy đầy những tà áo Dài trắng đồng-phục của bọn con Gái là
tôi bỗng mún…chóng mặt luôn. Vì tôi hông hiểu sao, lúc ấy lại cứ nhớ 1 câu
"Tục-Ngữ” của Pháp:
-"Một Cô Gái, thì không
là cái gì cả ! Hai Cô Gái, cũng vẫn không là cái gì cả !
Nhưng Hai Cô Gái…mà cộng thêm
một Con Vịt nữa, thì thành ra một cái Chợ !”
(Xin quý Nữ độc-giả thông-cảm, câu này của
Người Pháp nói, hổng phải của tui đâu, đừng mích-lòng Tui và xin quý-vị đừng
chạm Tự-Ái-Nữ-Nhi mà giận Tui đến ... phập-phồng-Bồng-Đảo nghen !)...
Cho nên, khi thấy quá nhiều
con gái cùng Trường đến thăm Thủy-Tiên, tôi đâm ra…sợ ! Tôi bèn nói nhỏ với Anh
Long:
-"Bác à, từ trước tới
giờ, Tớ chưa bao giờ gặp mặt Thủy-Tiên, cho nên coi như tớ và Thủy-Tiên là 2
người xa lạ ! còn ở đây, hiện có rất nhiều bạn của Thủy-Tiên đến thăm…đứng
nghẹt từ trong nhà ra đến sân. Chắc nhiều người còn chờ chưa vào nhà được…Mà ai
ai cũng biết Bác "Bồ” với Thủy-Tiên, vậy Bác nên dzô 1 mình thăm đi. Để Tớ
ngồi ngoài xe chờ được rồi.”
Nghe tôi nói vậy, Anh Long
hơi ngần-ngại 1 chút, rồi đáp:
-"Dzậy Bác chờ ngoài này
để Tớ dzô thăm 1 chút xíu coi sao rồi Tớ ra.”
Thế là Tôi hồi-hộp leo lên xe
ngồi mặt nhìn ra ngoài đường và ...quay lưng về phía sân nhà để tránh hàng
trăm…đôi mắt Phượng của các Cô trong sân đã "chiếu Tướng” chúng tôi khi xe
tôi vừa ngừng trước cửa ! Bụng thì lo-lo là có 1 Cô nào học chung lớp, chạy đến
bắt chuyện thì phiền !
Vì thời đó, nếu học-trò đứng
nói chuyện chung 1 đám với nhau thì không sao, còn hễ chỉ có 1 Nam 1 Nữ đứng
nói chuyện tay đôi thì cả hai xem như là đã "thân” nhau lắm, hoặc sắp sửa
là "Bồ” với nhau mới thế ! Và rồi sẽ là điểm mốc để các bạn đem ra chọc
ghẹo !
Nên tôi đã thót …ruột khi có
tiếng "Oanh Vàng…” vang lên:
-"Anh Toàn ơi…anh Toàn
ơi…!”
Và cái "thót ruột” ấy
kéo sang "dựng tóc gáy” khi tiếng guốc của các Cô khua vang cùng với vài
tiếng gọi nữa bắn trực-xạ về phía tôi:
-"Anh Toàn nè…”
-"Anh Toàn à, phải anh
là Anh Toàn hông?”
-"Chắc là Anh Toàn rồi
chớ ai ! Ngoài sân đâu còn ai khác !”
Tôi bối-rối khi có đến năm,
bảy Cô cùng lúc vây quanh ! và cùng nói 1 lượt khiến tôi lùng-bùng cả Tai, tôi
…thộn mặt ra, hong bít nói gì ! Có lẽ thấy mặt tôi..xanh lè xanh lét, nên 1 Cô
lay lay cái ghi-đông xe của tôi và nói:
-"Anh Toàn à, Thủy-Tiên
nó réo bên trong, nó làm "dữ” lắm, đòi tụi em ra kéo anh dzô đó !”
Tôi càng sợ xanh mặt,
lúng-túng đáp:
-"Ủa Tui có biết gì đâu?
Thằng Long là bồ của Thủy-Tiên mà, đã dzô thăm rồi, còn Tui mắc-mớ gì mà kêu
tui dzô chớ ?”
Thế là các Cô nhao nhao cả
lên:
-"Xí, ai mờ hổng biết
Thủy-Tiên bồ dzới anh Long !...”
-"Thủy-Tiên mún anh dzô
cho nó hỏi anh cái gì đó”
-"Thủy-Tiên kêu anh dzô
mà…”
Có tiếng cô nào ngọt sớt làm
Tôi nổi Da Gà:
-"Thôi mà anh, anh dzô
nhà 1 chút xí đi anh, coi Thủy Tiên nó nói cái gì nha anh nha...”
Đồng-thời có Cô lay lay xe
tôi, lúc đó đúng y như 2 câu Thơ trong Bài thơ "Đánh Cờ Người" của
Nữ-Sĩ Hồ-Xuân-Hương:
"...Chàng thấy Thiếp trong cơn bất ý,
Đem Chốt đầu rú-rí vô Cung..."
Còn ở đây thì là:
"Nàng thấy Tớ trong cơn bất ý,
Vươn Tay ngà, chộp dí tay Tui !" ...(Ối Dzời ơi, Ới Dzời ui...!)
Vì 1 cô...có lẽ... biết được
cái "khớp sợ” của Tôi, nên "thừa nước đục thả câu”, "lợi dụng
thời-cơ” ra ngay chiêu "Cầm-Nã-Thủ-Pháp” chộp vào cổ tay Tôi và lôi tuột
Tôi xuống khỏi xe !
(Xin nhắc lại là thời học-trò
của Tôi, rất hiền lành và..lịch-sự, nếu hông phải là "Bồ-bịch thân-thiết,
thì xem như ... "Nam-Nữ thụ thụ bất thân” Trai Gái hổng có nắm Tay nhau !
Chứ hông như thời buổi đỉnh-cao-trí-tuệ bi giờ, mới 12, 13 mà đã biết nắm, và
còn có khi lôi kéo nhau bằng...Môi rồi !)
Thế là tôi đành phải quíu Giò
quíu Cẳng, riu-ríu theo các Cô vào nhà với cái Bụng... đánh nhịp... lô-tô !
Có đến khoảng hơn 20 cô
nữ-sinh chen chúc từ phòng khách kéo dài đến phòng ngủ của Thủy-Tiên, nhưng ai
ai cũng tránh chỗ cho Tôi. Tôi bị đẩy vào ngồi trên cái ghế đẩu sát cái ghế anh
Long đang ngồi, bên cạnh giường của Thủy-Tiên. Khi ngồi xuống, tôi mới hoàn-hồn
và đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp mặt Thủy-Tiên, người đẹp nhất Trường lúc đó
!
Thường-thường tôi có thói
quen là: Khi gặp các "người đẹp” Tôi chỉ nhìn phớt qua 1 cái là…hầu như cả
khuôn mặt với từng chi-tiết, kể cả các chi-tiết lòng-vòng như…vòng số 1, vòng
số 2, vòng số 3…đã ngay lập tức copy vào bộ nhớ trong óc mình, rồi óc báo cho
tôi biết:
-"Người đẹp đấy nhé !
đừng nhìn nữa nhé, nhìn nhiều... nàng kiêu… đến hếch Mũi lên đấy nhé...quay mặt
nhìn chỗ khác đi nhanh lên !”
Nên một khi óc đã copy rồi
thì Tôi không cần nhìn nữa, ngay lập tức Tôi nghe lời cái..."Tự-Ái của
đấng Mày-Râu, Nam-Nhi Chí-Khí" mà quay mặt đi chỗ khác !
Lần này cũng vậy, Tôi quay
nhìn sang anh Long ngồi bên cạnh dò hỏi…? thì anh Long hất hàm về phía
Thủy-Tiên với bộ mặt thểu-não quá chừng !
Tôi ngạc-nhiên nhìn lại
Thủy-Tiên và thấy người đẹp nửa ngồi nửa nằm, lưng dựa vào cái gối to, liếc đôi
mắt đẹp về phía Tôi rất nhanh, rồi cúi xuống viết trên quyển tập học-trò cái gì
đó, tiếng chữ viết trên giấy bỗng vang lên rào-rạo, thật rõ, vì lúc ấy mọi
người ai ai cũng im lặng chăm-chú nhìn Thủy-Tiên và không 1 cô nào hó hé !
Ôi, Sự-Tĩnh-Lặng hiếm có của
một đám đông Nữ Giới ! Âm-thanh càng
vắng-lặng, thì Mùi-vị càng rõ hơn !, tôi "thấy” mùi Hương Tóc Nữ-sinh bay
loạn xà bì, mà hỗng biết do Mùi Dầu Gội Đầu Bồ-Kết? mùi hương Hoa nhè nhẹ, hay
Mùi Dầu… Dừa... hoặc mùi ...lâu ngày hong gội !
mà khiến Tôi bỗng cảm thấy choáng-váng đến vụng-về luôn...Đồng-thời
dường như bầu không-khí bất chợt trở nên nghiêm-trọng đến lạ lùng !
Tôi đang ngạc-nhiên trước cái
khung cảnh là lạ này, lại càng ngạc-nhiên hơn khi Thủy-Tiên vươn tay ra, đưa
cho tôi cuốn Tập-học-trò cô vừa viết, tôi cầm lấy và thấy Cô đã viết như sau:
-"Có phải anh là (…)
Toàn, bạn thân của Anh Long, mà trước đây anh đã từng nhại nét chữ viết của Tôi
không ?”
Tôi bèn đáp:
-" Phải rồi, tôi là
Toàn, bạn của anh Long…”
Thủy-Tiên bỗng cong đôi lông
mày lá Liễu đen nhánh, lắc đầu nguầy-nguậy, đồng thời tay chỉ chỉ vào quyển tập
học-trò trên tay tôi. Tôi chưa kịp hiểu gì, bỗng có tiếng 1 người đàn bà vang
lên sau lưng:
-"Cháu là cháu Toàn hả?
Bác đây là Má của … "Cô Hai” này, để Bác nói cho cháu hiểu: là Thủy-Tiên
bị bịnh, à quên, Bị "Bà Phạt” ! lúc thì Đui, Tai nghe, Miệng nói mà Mắt
không nhìn thấy gì, rồi khi Mắt nhìn thấy được thì lại bị Câm và Điếc !
Hiện giờ là đang bị Câm và
Điếc đó, nên nói gì đều phải viết ra giấy mới được ! Cháu phải viết câu trả lời
trên cuốn Tập đó cho "Cô Hai” coi đi !”
Tôi đáp:
-"Dạ, chào Bác...vậy sao
? Cổ đang bị Điếc ? dzậy Cháu phải viết trả lời cho Thủy-Tiên vào cuốn tập này
hả Bác ?”
Tôi vừa trả lời Mẹ của Thủy
Tiên và vừa lấy làm lạ, nhưng có lẽ bản-tánh mình hay…nghĩ tếu ! nên tôi bỗng
muốn phì cười trước cái bệnh … "tào-lao” này… Chắc Cô Nàng này làm bộ bịnh
để hù hè gia-đình chứ gì ?... Tôi cố bấm môi dằn lại tiếng cười, và vội cúi đầu
nhìn vào cuốn tập, viết câu trả lời rồi trao cho Thủy-Tiên:
-"Phải rồi, tôi là Toàn,
bạn của Long… bộ Long kể cho cô nghe nhiều về tôi sao cô biết đến cả Họ &
Tên của tôi vậy?”
Thủy-Tiên giật mạnh cuốn tập
trên tay tôi rồi cô viết 1 hơi, lần này tiếng chữ chạy trên giấy còn vang to
hơn lúc trước, dường như cô viết với vẻ giận-dỗi hay sao đó. Cô đưa lại tôi
đọc:
-"Hứ ! tui bi giờ hổng
phải như Thủy-Tiên lúc trước đâu ! Tui là "Cô Hai” đệ-tử của "Bà”
rồi. Tôi muốn biết cái gì là biết liền, đâu phải nghe anh Long nói mới biết !
Anh vừa tức thì, trong bụng cười lén Tôi, Tôi cũng biết ! đáng lẽ Tôi
"phạt” anh rồi, nhưng vì anh "Cũng có Căn” nên Tôi bỏ qua cho.
Anh thấy Tôi nằm đây, chung
quanh người ta bao đông nghẹt, vậy mà Tôi vẫn nhìn xuyên vách, thấy được chuyện
sau hè nhà Tôi cách đến hơn 30 thước đó ! Anh tin hông ?”
Dĩ-nhiên tôi viết trả lời
ngay vào cái cuốn Tập...Bút-Đàm độc-đáo này:
-"Tôi hông tin !”
Một lần nữa, Thủy-tiên viết
sẹc-sẹc lên giấy như sau:
-"Anh nói "Bà Bác”
đứng sau lưng anh đó, ra đằng sau vườn, biểu thằng Tý em Tui, là hông được cho
cái ông lối xóm mượn cây cần câu nghen. Nói Bả đem cây cần câu vô đây cho Tui
liền đi !”
Tôi quay ra sau lưng, chưa
kịp nói, thì Mẹ của Thủy-Tiên, cũng như các Cô đứng san sát sau lưng tôi...họ
nhìn qua vai tôi và chắc đã đọc hết những gì Thủy-tiên viết trên cuốn
"Bút-Đàm” ! nên Bà vừa quay lưng đi vừa lẩm-bẩm:
-"Dzậy sao ! ai mà lại ở
sau hè mượn Cần Câu vậy cà...?”
Tôi và tất cả mọi người đều
quay mặt hướng vào lối đi ra sau nhà, nhìn và chờ...
Quả nhiên, chỉ thoáng một cái
là Mẹ của Thủy-tiên quay vào với cây Cần-Câu trên tay, Bà nói:
-"Cô Hai hay thiệt, nằm
đây mà biết thằng Tý cho mượn cần câu sau hè...”
Có tiếng vỗ tay tán thưởng
nho nhỏ của các cô... Bỗng Thủy-Tiên vươn tay ra, giật lấy cuốn tập
"bút-đàm’, rồi nhắm mắt lại, cười khúc-khích nói:
-"Đó, anh thấy chưa? Tui
nằm đây mà thấy hết ráo sau vườn đó. Bi giờ Tui nghe và nói được rồi, hong cần
viết nữa, mà có viết thì Tui cũng hết thấy gì luôn. Tới giờ Mắt đui rồi !”
Nói xong, cô tuột từ tư-thế
ngồi dựa vào gối, xuống nằm hẳn trên giường, và đồng-thời cô kéo cái mền mỏng
lên đến cổ.
Cô mở mắt ra nhìn thằng lên
trần nhà bằng đôi mắt lạ lùng. Nếu nói theo Thơ của Giáo-Sư Nguyên-Sa, thì đúng
là "Đôi Mắt cá ươn” ! Tò-mò, Tôi hỏi:
-"Ủa, Cô bi giờ cười nói
được rồi à? Mà Cô đang nhìn thấy cái gì trên trần nhà vậy?”
Thủy-Tiên thở dài 1 tiếng,
rồi đáp:
-"Tôi nói được, nghe
được, thì Con Mắt lại hổng thấy đường, tôi chỉ thấy 1 màng trắng đục trước mặt
mà thôi !”
Thấy vậy, bằng một cách
nhẹ-nhàng không tiếng động, Tôi chậm rãi đưa tay mình ra đặt phía trên Mắt của
Thủy-Tiên rồi khỏa-khỏa vài cái.
Quả thật, Cô không nhìn thấy
gì cả, vì đôi Mắt không phản-ứng, không chớp,
Tôi quan-sát kỹ, mà càng nhìn
càng thấy rợn người. Đôi mắt đẹp của Cô, bây giờ trông khác hẳn đi, dường như
là đôi Mắt của ai đó, với ánh nhìn xa lạ, đang nhìn về 1 thế-giới nào khác,
hoặc đang cảm-nhận 1 điều gì đó mà tôi và những người chung quanh không
cảm-nhận được !
Tôi còn ngẫm-nghĩ lung-tung
thì anh Long kéo tay Tôi lại, đồng thời có tiếng của Mẹ Thủy-Tiên vang lên:
-"Đó thấy hông, giờ này
"Cô Hai” nghe nói được, mà Mắt lại bị đui rồi !”
Có tiếng nói thêm:
-"Thủy Tiên à, tao tới
thăm mày nè, mà mày nghe chớ có biết tao là ai hông?”
Thủy Tiên đáp:
-"Xí, Lan-Tóc-Dài” chứ
ai mờ hong biết ! Tao còn biết mày bữa qua thi "Nữ-Công” điểm Thêu được
tới 18 điểm rưỡi nữa nè. Mày thêu con Bướm bằng mũi "Bông-Đờ-Tuy” đẹp
thiệt !”
Tôi vội quay ra sau lưng định
tìm cô "Lan Tóc dài” thì đã nge 1 cô hét lên nho nhỏ:
-"Trời, tui mới Thêu hôm
qua trong lớp, nộp cho Cô giáo, mà sao nó đã biết rồi...ghê quá...”
Tiếng Thủy-Tiên lại tiếp
theo:
-"Ê Lan, bi giờ hổng có
được "Mày, Tao” nữa, mà phải kêu tui bằng "Cô Hai” đó nghen !”
Tôi xuống giọng hỏi nhỏ cái
Cô Lan-Tóc-Dài”:
-"Mà cô được 18 điểm
rưỡi phải hông?”
Khiến cô ta đỏ mặt e-thẹn,
méc-cở đáp lí-nhí:
-"Dạ, em hong bít nữa,
tới tuần sau Cô mới đem Bài chấm điểm tới...”
Rồi tiếng Thủy Tiên lại vang
lên:
-"Á, cái anh này kỳ
thiệt ! sao tui nói cái gì anh cũng hong tin dzậy? Anh muốn tui nói ra cái
"Bí Mật” nhất trên Đầu của anh ra hông? Hả? !”
Tôi còn đang phân-vân
suy-nghĩ, thì Anh Long đã bóp bóp tay tôi nhắc:
-"Bác à, Bác đừng giỡn
nữa nghen, Tớ thấy Thủy-Tiên làm thiệt đó, hỗng chơi đâu !”
Lời khuyên đó của Anh Long
lại càng làm Tôi cương-quyết...chống lại Thủy-Tiên, nói cách khác hơn là chống
lại cái hiện-tượng kỳ-bí lạ lùng này, nên Tôi cười hì hì ...cầu...Tài, nhìn
Thủy-Tiên và nói:
-"Hà, Tôi có bí-mật gì
trên đầu đâu mà sợ ? Cô cứ nói ra đi ! Nói đúng Tôi mới nể chớ !”
Nghe vậy, Thủy-Tiên bật cười
khanh-khách, rồi cong ngón tay búp măng, chỉ chỉ về phía Tôi:
-"Anh bẩm sinh, trên Đầu
anh, phía đỉnh Trái, có 1 điểm nhỏ bị thiếu Xương Sọ!, thành ra chỗ đó rờ dzô
thấy mềm mềm đúng hông? Hi hi hi...”
Lần này tiếng lao-xao bỗng
bặt im, khiến cho tiếng gãi đầu của Tôi vang lên soàn-soạt ! làm y như là Tôi
đang bị...Chí cắn vậy ! Vì ngay lúc Thủy-Tiên nói, theo phản-ứng tự nhiên, Tôi
đã đưa tay lên để tự kiểm-tra cái Đầu của mình!
Tôi giật mình ! vì đúng vậy,
năm Tôi khoảng 5, 6 tuổi, một hôm tôi tình-cờ sờ đầu, và thấy 1 chỗ mềm...xèo,
nhỏ khoảng đầu ngón tay, nên tôi chỉ cho Mẹ tôi rờ thử, rồi Mẹ tôi đã
muốn...xỉu khi thấy thằng con có 1 lỗ hủng trên đầu thiếu xương che phủ !
Dĩ nhiên là Ba Mẹ phải đưa
Tôi đi đến mấy bệnh-viện của Pháp để theo dõi và điều-trị... Tôi không nhớ là
cái chỗ mềm-mềm đó đã bít lại hồi nào, mà tôi chỉ nhớ nhất là từ khi Mẹ tôi
biết việc đó, Tôi càng được cưng hơn ! nghĩa là Bà cấm tôi làm các việc nặng,
và nhất là cấm tôi hong được tắm sông, vì sợ tôi khi phóng xuống sông, có cành
que nào xọt vô chỗ đó là ...ô-hô ai-tai bái bai ! tiêu tán thòn luôn!
VÕ LONG SƯ HUYNH 4
Khi nghe được chuyện tôi có
lỗ hũng trên đầu, thì dĩ-nhiên các Cô hong bỏ lỡ cơ-hội, nên vài tiếng cười
khúc-khích của các Cô đứng sau ghế tôi ngồi đã vang lên, chen lẫn với tiếng
cười khanh-khách của Thủy-Tiên, khiến Tôi... wê wá và càng ớn hơn khi nghe 1 Cô
ghé ngay sát vào tai mình thỏ-thẻ thì-thầm… chỉ vừa đủ cho 8 người nghe thôi:
-“ Anh ơi, cho em rờ thử 1
cái coi cái lỗ bây lớn nghen ? nghen anh nơi ...?”
Tôi vội nghiêng đầu né, và
khẽ quát:
-“Ê, hổng được đâu...Cô đừng
có rờ bậy bạ à...Bi giờ chỗ đó đã bít lại rồi mà...”
Làm các Cô càng cười vang hơn
nữa, khiến bầu không-khí nghiêm-trọng nãy giờ bỗng trở nên thanh-thoáng nhẹ
nhàng...
Thủy-Tiên thì 1 tay che miệng
cười, 1 tay chỉ vào Tôi và nói:
-“À há, anh mới nói cái lỗ
bít lại, dzậy thì chiện tui nói là có phải hông ? Hi...hi...”
Anh Long cũng quay nhìn tôi
và khẽ hỏi:
-“Ủa, Bác có thiệt dzậy hả
Bác?”
Tôi đành cười...nhăn-nhó và
đáp:
-“Ừa, cái này hồi Tớ 4, 5
tuổi thì có, mà tớ cũng quên hông để ý là nó bít lại từ hồi nào, mấy năm trước
đã Tớ rờ thử mà hông thấy nó đâu cả...Mà chuyện này lạ thiệt, sao Thủy-Tiên lại
biết dzậy cà ?”
Có lẽ Thủy-Tiên nghe được tôi
nói, nên Cô nàng tiếp:
-“Đó, anh biết hông ! đó
chính là lý-do tại sao tôi kêu bạn-bè ra trước cửa gọi anh dzô, vì tôi mún
chứng-minh cho Ba Má của tôi và Cô Sơn-Trà ở đây thấy tôi đúng là Đệ-tử của Bà
!”
Nghe nói đến Cô Sơn-Trà, tôi
giật mình nhìn theo hướng chỉ tay của Thủy-Tiên, thì quả thật, đứng chen lẫn
trong các tà áo dài trắng Nữ-Sinh, có chiếc áo dài tím nhạt của Cô, tôi vội
khoanh tay cúi đầu chào, vì Cô Sơn-Trà hiện là Giáo-Sư dạy môn Vạn-Vật của lớp
tôi. Mà lúc nẫy khi bước vào nhà vì có quá nhiều các Nữ-Sinh nên tôi đã không
để ý, (phải thú thật là... hong dám nhìn...ngang nhìn ngửa !, nên tôi đã không
thấy có Cô Sơn-Trà ở đó.)
Cô Sơn-Trà, tuy mang tên của
1 Quận nên Thơ thuộc ven biển Đà-Nẵng, nhưng thực ra Cô lại là người Huế, và
lại là 1 Giáo-Sư vừa Trẻ, vừa Đẹp nhất Trường. Có lẽ bằng giọng nói của
Thành-Nội Huế rất ngọt-ngào dễ thương, và bằng cái sắc đẹp lồ-lộ với đôi mắt to
đen láy, nổi bật trên khuôn mặt trái Soan trắng hồng... nên từ khi Cô chuyển
vào dạy ở trường tôi. Thì... các Thầy trẻ còn độc-thân, dường như Thầy nào cũng
có nhiều thay đổi: Ngoài việc quần áo được là ủi phẳng-phiu, các caravate của
quý Thầy còn được thắt cẩn-thận hơn chứ không quàng sơ-sơ như trước, và khi Quý
Thầy đi dọc hành lang, Thầy nào cũng bỏ bớt đi cái nét mặt nghiêm-nghị lúc
trước, mà thay vào đó các nụ cười hiền-hòa dễ chịu !
Tôi còn nhớ năm đầu tiên vào
lớp tôi Cô nói:
-“Chào các em, Cô là Giảo-Sư
dạy Toản-Lỵ-Hóa, nhưng vì Trường hiện thiếu Giáo-Sư dạy Vạn-Vật, nên Cô tạm dạy
thay, có điều dạy Vạn-Vật cần vẽ hình ảnh trên Bảng, mà Cô lại không biệt Vẽ,
vậy trong lớp có em nào vẽ đẹp, xung phong lên vẽ thay cho Cô được không?”
Và vì phản-ứng tự-nhiên nên
tôi đã đưa tay lên…Trong lúc đó, tôi cũng như Cô, là học sinh mới chuyển đến
Trường này, và cả lớp đều không biết Tôi... có khiếu Vẽ, nên có nhiều tiếng
vang lên đồng loạt:
-“Họa-Sĩ Tóc Vàng, Họa-Sĩ Tóc
Vàng…”
Và ai ai cũng chỉ về 1 anh
học trò có mái tóc Vàng…hổng giống ai thời đó. Lý do: anh lai Pháp !
Thấy vậy, tôi giật mình, tự
mắc-cở nghĩ là mình đã múa rìu qua mắt Thợ, nên tôi vội rút tay xuống. Nhưng
trễ rồi, Cô đã thấy ! và Cô nói:
-“Thôi được, Cô mời cả hai em
lên Bảng, Cô đưa cho hai em 2 quyển sách xem em nào vẽ hình Con Rết đẹp nhất,
Cô sẽ nhờ em đó.”
Nhờ hình vẽ hôm đó, nên tôi
nhớ mãi cho đến bây giờ là Con Rết có 23 khoang và 46 cái chân !
… Khi thấy nói đến mình, và
thấy Tôi khoanh tay chào, Cô khẽ gật đầu đáp lễ rồi Cô hắng giọng, hướng về
Thủy-Tiên cô chậm rãi nói bằng giọng Huế êm như thơ:
-“Cô đện thăm em, và bi chừ
đạ thấy vài chuyện lạ. Tuy lục đầu Cô cọ nghi-ngờ, nhưng giờ đây đã hơi tin 1
tị , tuy nhiên, là 1 Giáo-Sư Toản-Lỵ-Hóa, nên Cô cần em phải chứng-minh nhiều
hơn nựa, thì sự em là “Đệ-Tử Của Bà” mới có thể thuyệt-phục được Cô ! Còn
chuyện em yêu-cầu phải gọi em là “Cô-Hai” thì xin lỗi em, cho dù em có là Tiên
Nữ giáng-phàm đi nựa, thì em vẫn là học-trò của Cô, và chuyện xưng hô không thể
thay đổi ! Em có hiệu ý Cô không?”
Nghe Cô Sơn-Trà nói vậy, tôi
mừng thầm trong lòng, thử xem Thủy-Tiên sẽ trả lời sao ? Có dám xưng “Cô Hai”
với Cô Giáo nữa hông?
Không ngờ, Thủy-Tiên đã
nghiêm sắc mặt lại rồi đáp:
-“Dạ thưa Cô, em cũng đã hỏi
Bà rồi, thì được Bà giảng cho biết là những người có phước-báu tạo ra từ kiếp
trước, nên kiếp này làm Thầy Cô đi dạy, mà các học-trò, khi thọ học với họ, đều
cũng từ duyên-nghiệp. Do đó, học-trò dù có chức-vị cao đến đâu đi nữa, khi gặp
Thầy Cô cũ của mình vẫn đều phải kính là Thầy Cô. Em cũng vậy, lúc nào cũng
cung-kính Cô và hổng dám xưng là “Cô Hai” với Cô đâu !”
Có nhiều tiếng vỗ tay vang lên cùng với các tiếng
xì-xào đồng loạt của đám Nữ-Sinh, nhưng khi âm-thanh đã lắng xuống, mà vẫn còn
các tiếng vỗ tay lốp-đốp xuất-phát từ…trên nóc nhà, khiến mọi người ngạc-nhiên
và nhìn lên cao.
Thủy-Tiên bỗng cười sằng-sặc
lên với cái giọng quái-dị và nói:
-“Coi kìa, thấy mấy thằng nhỏ
đang đu trên vách phòng tui, lú đầu vô coi hông...?
(vách phòng của Thủy-Tiên
thời đó, ngăn bằng Gỗ, và chỉ lên cao có 2m, chứ không ngăn suốt đến nóc nhà)
Nghe vậy, mọi người đều nhìn theo, trong khi Thủy-Tiên nói tiếp:
-“Để tui sỉ cho tụi nó té hết
nè...”
Nói xong, Thủy-Tiên đưa ngón
Trỏ ra, giống như “Nhất-Dương-Chỉ” và điểm về phía vách, thì ngay lập tức, 1
đứa ngã xuống qua vách bên kia nghe 1 cái đùng !, Cô từ-tốn điểm từng cái một,
và cứ sau 1 cái sỉ-sỉ như thế, thì lại có đứa ngã ngay xuống nghe cái bịch ! y
như Mít rụng ! cho đến thằng nhóc thứ năm, cuối cùng, khoảng 12, 13 tuổi, nó
cười cười nhìn Thủy-Tiên và nói:
-“Tui đeo cứng ngắc, sức mấy
mà Chị Hai làm tui té được ?”
Thủy-Tiên đáp:
-“Mày ngon hả Tý?, cho mày té
luôn nè !”
Nói xong, cô chỉ 1 cái, và
thằng Tý té cái đùng, qua tiếng vách phía bên kia, nghe tiếng nó la:
-“ Trời ơi, đau quá, mún bể
đít luôn rùi...ái da...ái da.... !!!”
Thấy vậy, Ba của Thủy-Tiên
đành...đấu dịu, Ông nói:
-“Cô...Hai ..à, Cô là con của
tụi tui mà, khi không “Bà” ở đâu tới bắt Cô làm “Đệ-tử” mần chi lãng xẹc dzậy?
Cô làm ơn nói dzới Bà là tha cho Cô đi, vì Cô còn nhỏ, đang đi học mà. Hành
bịnh kiểu này, khiến Cô nghỉ học lâu rồi, đâu có tốt !”
Thủy-Tiên nghiêm mặt đáp:
-“Tui có hỏi Bà rùi, bà nói
là tui có Duyên từ kiếp trước dzới Bà, mấy bữa nay vì “bà” lo sửa đổi gân-cốt
cho tui, nên tui mới bị Nóng Lạnh, sửa rồi là Bà dắt đi chơi ở Cảnh Tiên đó !”
Nghe vậy, Mẹ của Thủy-Tiên
giật mình, Bà hỏi:
-“Trời đất, Bà đắt cô đi,
dzậy là bắt Cô đi luôn sao?”
Thủy-Tiên cười nụ cười đẹp mê
hồn nói:
-“Hổng phải đâu, Bà dắt tui
đi mỗi ngày 1 tiếng thôi, bữa nay, đúng 12 giờ trưa, là Bà sẽ đưa “Cô Hai” đi
chơi, vậy trong nhà thấy xác “Cô Hai” nằm hông thở thì đừng lo và cũng đừng
đụng tới xác nghen.”
Nghe thế, Mẹ của Thủy-Tiên
hốt-hoảng hỏi:
-“Ủa, con nói , à quên, “Cô
Hai” nói cái gì lạ dzậy? cái gì mà đi chơi, cái gì mà “Xác” như xác chết dzậy?
tui hổng hiểu !”
-“Thì lát trưa, Bà sẽ dẫn Hồn
Cô-Hai đi chơi, Hồn ra khỏi Thân, thì còn Xác ở lại ! Nhưng Cô Hai đi chơi dzới
Bà rùi Cô Hai dzìa, Hồn nhập trở dzô Xác, thì Cô-Hai tỉnh lại chớ làm sao? Bác
hiểu chưa?”
-“Dzậy chớ lúc Cô Hai đi chơi
đó, cái... “Xác” của Cô trên giường thì tui phải làm sao?”
-“Thì Bác giăng mùng che lợi,
nói là tui ngủ, cho người ta hổng thấy, và cũng hổng cho ai dzô thăm tui
nghen.”
Xong, Thủy-Tiên hướng về Cô
Sơn-Trà, nói tiếp:
-“Dạ Thưa Cô, bây giờ đến lúc
em theo Bà đi chơi rồi, em chào Cô em đi đây !”
Vừa dứt lời là Thủy-Tiên tuột
người từ tư-thế ngồi, thành nằm xuống, cô kéo cái mền mỏng đắp lên đên cổ rồi
…tự-nhiên nhắm mắt đi luôn !
Khi Thủy-Tiên ngủ 1 cách
đột-ngột như thế, tôi vội nhìn lên cái đồng-hồ trên vách, thì thấy kim vừa chỉ
đúng 12 giờ trưa ! Tôi chợt nghĩ: “Đúng là Thần Tiên có khác, nói 12 giờ trưa,
là đúng giờ thì phải hành-sự ngay! Không như người phàm! Hẹn 6 giờ mà lại gần 8
giờ mới thấy…tà-tà đủng-đa đủng-đỉnh vác Mặt đến !
Chả trách Nhạc-Sĩ quá cố
Trần-Thiện-Thanh đã phải viết trong Bản Nhạc của ông:
“Em cứ hẹn, nhưng em đừng đến
nhé, để Anh buồn, như anh chàng làm thơ…”
… Tôi còn đang suy nghĩ
miên-man thì Anh Long đã kéo Tôi đứng lên chuẩn-bị đi theo tất cả mọi người
bước ra ngoài. Nhưng Cô Sơn-Trà đã vòng sang đến giường Thủy Tiên, Cô nhẹ-nhàng
ngồi ghé cạnh giường, rồi đưa 2 ngón tay ra, đặt ngang trước Mũi của Thủy-Tiên.
Thấy vậy, ai ai cũng đứng lại, giữ im lặng và đều chăm-chú theo dõi... nhìn Cô
chau mày lắc đầu, tôi liền hỏi nhỏ:
-“Thưa Cô, Cô thấy sao ạ?”
Cô Sơn-Trà khẽ đáp:
-“Chi mà lạ rứa! Cô để tay
mãi mà không thấy 1 chút hơi thở nào ra cả ! Cọ Em nào đi kiếm cho Cô 1 cại
gương soi nhỏ đi !”
Có tiếng Mẹ của Thủy-Tiên đáp
ngay:
-“Dạ, Cô kiếm miếng Kiếng soi
hả Cô, trong cái hộp nhỏ ở đầu giường có cái Kiếng tròn đó Cô.”
Một nữ-sinh đứng gần đó, vội
mở hộp lấy miếng kính ra rồi cầm 2 tay đưa cho Cô Giáo. Cô cầm lấy đặt miếng
Kiếng soi ngay trước Mũi của Thủy Tiên…Tôi và anh Long là hai người đang đứng
cạnh Cô, nên tôi cũng nghiêng đầu nhìn theo:
Miếng kiếng vẫn trong vắt,
như vậy là không hề có 1 chút hơi thở nào của Thủy-Tiên thở ra cả ! Mọi người
đều im lặng, hầu như là không ai bảo ai, tất cả đều thở thật nhẹ như nhau ! và
bầu không-khí bất chợt bỗng trở nên tĩnh-mịch nặng-nề đến ngột-ngạt !
Bỗng Cô Sơn-Trà quay nhìn
tôi, Cô nói:
-“Kìa em, lâu thật lâu
Thủy-Tiên mới thở ra 1 tý xíu đó ! em có thấy cái Gương mờ 1 chút không?”
Tôi vội trợn mắt nhìn, và
đáp:
-“Thưa Cô, em thấy miếng
kiếng vẫn trong mà !”
Cô nói:
-“Tại vì hơi ra ít quá, chỉ
kịp vừa phớt mờ là đã trong lại ngay! Em phải ghé sát nhìn và chú-ý mới thấy
vết mờ đó được ! Này, em Long ngồi xuống cầm Gương xem đi, để Cô ra ngoài cho
nó thoáng, trong này ngộp quá…Còn các em theo cô ra đằng trước cả nhé !”
Nghe thế, mọi người vội
nhường chỗ cho Cô bước ra, tôi cũng định ra theo, thì anh Long 1 tay đỡ miếng
kiếng của Cô đưa, và một tay lại kéo tôi ngồi lại.
Đúng như Cô nói, phải nhìn 1
lúc mới thấy 1 vệt thật mờ, vừa thoáng trên mặt kiếng là đã tan ngay. Như vậy,
rõ là Thủy-Tiên thở ra rất ít và lại còn thở chậm hơn người thường rất nhiều !
và tôi thấy Thủy-Tiên nằm đó, không giống 1 người ngủ chút nào, mà lại giống
như 1 thây ma thì đúng hơn ! vì Cô đã
không động-đậy, mà lại còn gần như hoàn-toàn không thở !
Có tiếng Mẹ của Thủy-Tiên nói
khẽ bên tai tôi:
-“Trời, dzậy là nó còn Thở,
làm nãy giờ Bác lo quá Trời ! Thôi 2 cháu ra ngoài trước nói chuyện với Cô Giáo
đi, để Bác thả Mùng xuống theo ý của “Cô Hai” dzậy !”
Nghe thế, Tôi mừng quá, vội
đứng lên bước ra khỏi phòng ngay, vì tôi luôn cảm thấy mình...khiếm-nhã...hoặc
bất lịch-sự khi phải nhìn 1 ai đó đang ngủ, hơn nữa, người đó lại không phải là
người thân của mình!
Khi vừa bước ra đến cửa, tôi
đã nghe tiếng xì-xào râm-ran của các Cô Nữ-Sinh đang quây-quần chung quanh Cô
Giáo dưới bóng mát của Cây Vú-Sữa trước sân. Chờ chúng tôi đến gần, Cô Sơn-Trà
mới chậm rãi nói:
-“Các em có thấy được hơi thở
không?”
Anh Long đáp, mặt bí-xị:
-“Dạ thưa có Cô ! nhưng
Thủy-Tiên thở kiểu gì mà ít quá hà !”
Cô Sơn-Trà cũng gật đầu nhè
nhẹ và nói:
-“Ừ, cách thở như thế lạ lắm,
người ta khi ngủ cũng không thể thở ít đến vậy! Chuyện này quả thực Cô mới thấy
lần đầu ! lạ lùng ! Cô phải ở lại chờ xem khi Thủy-Tiên tỉnh giậy, hỏi chuyện
thêm nữa mới được !”
Thế là các Cô nhao-nhao hẳn
lên, mỗi người đều đua nhau nói…cùng 1 lúc…khiến tôi lùng-bùng cả tai cứ tưởng
các Cô nói bằng tiếng …Liên-Xô ! (= liên-tục xô đẩy !) Tôi còn đang nghĩ cách làm sao cho các giọng
oanh-vàng… the-thé này chấm dứt, bỗng Cô Sơn-Trà đã tung ra 1 chiêu độc-đáo,
làm các cô…tắt Đài ngay ! Cô nói:
-“Lúc nãy, Thủy-Tiên nói “Bà”
sẽ dẫn Thủy-Tiên đi chơi 1 tiếng đồng-hồ. Vậy Cô mời các em theo Cô sang cái
Quán Chè bên kia đường, mình ngồi ăn Chè, hay uống sinh-tố chờ 1 chút rồi quay
về đây hỏi chuyện Thủy-Tiên nhé?”
Nghe thế, các cô liền vỗ tay
hoan-hô và cùng theo Cô Giáo đi ngay, khiến Tôi bất chợt nở 1 nụ cười…Khỉ…khọt
!, không ngờ, có cô ngoái đầu nhìn lại thấy được…Cô ta trợn mắt hỏi ngay:
-“Á Anh Toàn, anh cười cái gì
dzậy? bộ anh cười chọc quê tụi Em hả?”
Đồng-thời, thêm vài cô nữa
đứng lại nhìn tôi với ánh mắt dường như hơi …đanh-đá, làm như …Gái ỷ đông
hiếp…con Trai… “hiền” vậy !
Khiến máu…quân-tử-Tàu của tôi
nổi lên…từ cục, từ cục… , nên tôi cười hì-hì và…giương bẫy đáp:
-“Hông có, Tui cười là cười
…Tâm phục các Cô đó !”
Cô kia …lọt bẫy ngay, hỏi
tiếp:
-“Ủa, tụi em có làm gì đâu mà
anh nói Tâm phục?”
Tôi bèn mỉm cười nhẹ nhàng
dứt điểm:
-“Tôi lấy làm Tâm phục các Cô
ở chỗ các Cô đã làm đúng y chang câu tục-ngữ: “Ăn đi trước, lội nước đi sau”
mà, vì mới nghe nói ăn Chè, là các Cô ào-ào đi liền đó…hà hà…”
Các cô sượng lại 1 giây, đỏ
mặt lên, hiểu ra, bèn vén vạt áo dài vừa rít lên vừa chạy bổ vào tôi chắc định
… cào hay…ngắt nhéo cấu xé gì đó:
-“Chùi ui, anh chọc quê tụi
em há ? chùi ui !”
-“Chùi ui…! Chùi ui… !”
-“Chùi ui...anh nói tụi em
ham ăn hả?...chùi ui....”
-“Chít anh nè…chít anh nè…!”
Tôi thì đã... thủ bộ sẵn, nên
thoáng 1 cái, tôi đã ra chiêu “Tẩu vi thượng sách” chạy vòng ra núp sau thân
cây Vú sữa ! Tránh được biết bao chiêu “Liên-hoàn…Miêu-Trảo-Công” của các Cô !
Cuộc chạy đuổi ngắn gọn như
con nít đó, khiến ai ai cũng phì cười, ngay cả Cô Sơn-Trà cũng vừa lắc đầu vừa
cười lên khanh-khách, Cô nói:
-“Em Toàn này nói chi lạ rứa
hỉ? mà lại đúng vậy hỉ !”
Khiến cái cô đang rượt tôi,
đứng lại vừa nói vừa cong ngón tay xỉ-xỉ tôi:
-“Chùi ui, Cô còn binh ảnh
nữa ! Anh Toàn à, anh đừng theo tụi em dzô quán nghe, anh mà dzô quán, tụi em
nhéo anh bầm dập luôn cho mà coi !”
Tôi cười hì hì khoan-khoái
nhìn các cô kéo nhau sang bên kia đường, trả lại cái không-khí tĩnh-mịch của
buổi chiều Hè, vì tôi biết bạn mình, Anh Long, hơn lúc nào hết, đang cần sự
vắng-lặng để suy-nghĩ về Thủy-Tiên, hoặc chỉ cần 1 người bạn gần-gũi để
chia-xẻ, chứ không cần cả 1 đám đông ồn-ào náo-nhiệt ! Thấy Anh Long lặng-lẽ
ngồi xuống gốc cây Vú-Sữa, tôi nói an-ủi anh:
-“Bác à, tớ thấy chắc chuyện
của Thủy-Tiên là có thiệt rồi Bác ! Tuy nhiên Tớ nghĩ rằng sau khi “Bà” hoàn
thành ý-nguyện của Thủy-Tiên là cho cô nàng đi du-lịch ...miễn-phí lên “Tiên
giới” chơi xong, thì Thủy Tiên cũng sẽ trở lại bình thường, và hết cái Bịnh
oái-oăm này đó Bác !”
Anh Long thở dài đáp:
-“Ừa, Tớ tin là Thủy-Tiên nói
thiệt, vì tớ biết Thủy-Tiên thật-thà lắm, hổng biết nói dóc đâu Bác. Bởi vậy Tớ
mới rầu, sợ Bà …bắt Thủy-Tiên đi luôn thì khổ !”
Tôi bèn an-ủi:
-“Bác à, Tớ nghĩ hông đến nỗi
nào đâu, vì Tớ thấy Thủy-Tiên ngoài cái nét mặt đẹp ra, Thủy Tiên còn có được
Ánh mắt sáng và Nhân-trung dài rộng, rõ nét phân-minh, mà người có Nhân-trung
như thế thì sách tướng nói là Thọ lắm đó Bác, Bác đừng lo…”
(Nói đến đây, tôi phải nhịn
phì cười khi chợt nghĩ đến Ông Bành-Tổ, trong truyền thuyết Tàu, Ổng sống đến
700 tuổi, vậy Nhân-trung của ổng phải dài lắm, và mặt của ổng sẽ dài hơn Mặt
Ngựa... chắc ai mà nhìn cũng phải mắc cừi mún chít lun !)
Bỗng có tiếng vang lên từ
phía lưng chúng tôi sau cây Vú-Sữa:
-“ Hai anh à, Cô Sơn-Trà biểu
em đem cho mấy anh 2 bịch đá chanh nè “
Tôi quay lại, thì ra là cái
Cô... “Lan Tóc Dài”, tôi và anh Long vội đỡ lấy bịch nước và cùng cám ơn cô,
còn cô Lan Tóc Dài thì cầm cái nón lá phe phẩy quạt, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là
động-tác giả để cô dùng nón che mắt cái nét mặt e-lệ, thẹn-thùng, méc-cở của cô
lúc đó…
Vừa quạt làm điệu Cô vừa ghé ngồi xuống gần chỗ chúng tôi và
nói tiếp:
-“ Em cũng lấy bọc Đá Chanh
ra đây ngồi uống chung với mấy anh cho vui, trong quán ồn ào quá! Hơn nữa ngồi
chỗ bóng cây này có gió mát thoáng hơn.”
Nghe thế, Anh Long liền liếc
nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ý-nghĩa, một ánh mắt như ngầm nói là:
-“Bác Toàn, nhỏ này khoái Bác
rùi đó, Bác…thả Dê đi !”
Khiến tôi bỗng thấy sượng…đến
đỏ cả mặt, và tự dưng mất hết tự-nhiên…Có lẽ Cô Lan-Tóc-Dài cũng thấy được ánh
mắt đó, nên cô cúi đầu xuống ngậm ống hút nước Chanh và cả 3 chúng tôi bất chợt
đều im lặng, không ai nói 1 tiếng nào.
Bỗng có tiếng chân bước đến,
chúng tôi nhìn lên thì thấy Mẹ của Thuỷ-Tiên vừa đi lại chỗ chúng tôi và vừa
hỏi:
-“Ủa sao 3 cháu hông qua quán
uống nước mà lại ngồi đây?”
Cô Lan Tóc Dài lanh miệng
đáp:
-“Dạ tại bên quán chật quá,
đông người và nóng nên tụi cháu ngồi gốc cây cho mát đó Bác.”
Mẹ của Thuỷ-Tiên nói:
-“Ừa, coi dzậy mà ngồi dưới
gốc cây Dzú-Sữa này có gió mát hơn đó…”
Anh Long liền hỏi ngay:
-“Dạ thưa Bác, Thuỷ-Tiên bị
…bịnh như dzậy rồi có ăn uống bình thường được hông Bác? Sao con thấy Thuỷ-Tiên
mặt có vẻ tái-tái và tay thì lạnh ngắt !”
Bà Bác thở ra đáp:
-“Trời ơi, nó bị “hành” ! cả
tháng nay có ăn gì đâu, toàn là uống nước lạnh hông à ! Nói hỗng ăn gì mà sống
vẫn khoẻ re, dzậy mới lạ chứ ! Để Bác kể vụ “Uống Nước Lạnh thay Cơm” của nó
cho mấy cháu nghe nè:”
Nói xong bà mới kể cho chúng
tôi biết là:
Cả hơn 1 tháng trời mà
Thủy-Tiên không ăn gì cả, chỉ uống nuớc, nhưng ngặt ở chỗ Thủy-Tiên không uống
nước lạnh, hoặc nước lọc trong nhà, mà Cô lại bắt người nhà đi sang cái quán
nhỏ gần bên mua nước Suối, thời đó, Nước Suối Vĩnh-Hảo đắt hơn chai nước Ngọt,
nên có lần Mẹ của Thủy-Tiên năn-nỉ:
-“Cô Hai à, cô cứ bắt tui mua
nước Suối hoài, mắc quá, tiền đâu mà tôi chịu nổi?”
Nghe vậy, Thủy-Tiên đáp:
-“Dzậy hả ? dzậy Bác lấy cái
chai mà tui uống hết rồi đó, đem đổ nước lạnh dzô, đậy nắp lại rồi đem trả
người ta, lấy tiền dzìa.”
-“Trời Đất, đâu có được Cô
Hai ! Nắp Chai khui bằng cái đồ khui, nó cong queo rồi, làm sao mà đậy lại
được, đem trả người ta hông chịu đâu !”
-“Bác cứ đổ nước dzô chai,
đưa cái nắp đây, tui làm cho!”
Nghe thế, Mẹ Thủy-Tiên vội
nói:
-“Dzậy, tui đưa cho Cô, mà
nếu Cô Hai hổng đậy nắp lại được, thì Cô Hai hứa đừng đòi uống nước Suối nữa
nghen?”
-“Ừa, Bác đưa đây cho tui.”
-“Nhưng Cô-hai phải “Hứa” 1
tiếng trước dzới Tui mới được !”
-“Được rồi, Tui Hứa mà, Bác
rót đầy chai nước rùi đưa cho tui đi.!”
Mẹ của Thủy-Tiên cười thầm,
nghĩ là Cô Hai bị mắc lừa rồi, cái nắp chai bằng nhôm có nhiều khía, được đóng
bằng máy, bây giờ khui nó cong queo, nếu lấy búa nhỏ mà gò cho nó thẳng, cũng
không thể nào ép nó vào miệng chai được, vì các rìa cong của nó đã vểnh ra…nghĩ
thế, nên bà vội rót nước vào chai và kiếm nhặt cái nắp chai nào cong nhiều
nhất, đưa cho Thủy-Tiên. Xong bà định quay lưng chạy xuống Bếp lo kho tiếp nồi
Cá, và nghĩ rằng Thủy-Tiên có... mò tới khuya cũng hổng được…
Không ngờ Thủy-Tiên vừa cầm
sang tay, đậy nắp lại, úp lòng bàn tay lên trên, rồi đưa ngay chai nước lại cho
bà và nói:
-“Nè , xong rồi nè, Bác đem
chai nước đi trả đi, lấy tiền dzìa !”
Mẹ Thủy-Tiên đỡ lấy, Bà không
tin cả mắt mình, nên tròn xoe mắt và nhìn thật kỹ, lạ quá, cái nắp chai phẳng
lỳ, không 1 vết nhăn nào, nó ôm khớp cổ chai y như là chai nước mới !
Bà lặng người đi 1 lúc trước
cái phép lạ của cô con gái cưng, như vậy đúng thiệt cái Cô trước mặt bà, đã
không còn là con gái của bà nữa !, mà là “Cô-Hai-của-cõi-Trên” rồi. Bà bỗng
thấy xót-xa quặn-thắt, thở ra buồn-bã, nói:
-“Cô Hai à, Cô là người cõi
Trên, sao Cô uống nước của người ta, rồi đổ nước lạnh dzô trả như dzậy? tội
chết, hổng được đâu !”
-“Tại Bác nói hổng có tiền
mà...”
Nói đến đây, bỗng Thủy-Tiên
chỉ tay lên cao và nói:
-“À nè, kìa kìa, tiền ở đâu
trên Cây-đòn-giông rớt xuống đó, chắc là Bà cho tui đó, Bác lụm lên để dành mua
nước cho tui nghen.”
Mẹ của Thủy-Tiên quay lại, và
thấy có tờ giấy 1 trăm xanh, đang bay luợn tà tà xuống, Bà bỗng sợ lặng người
đứng sững mà nhìn. Bất ngờ, em trai của Thủy-Tiên từ sau vườn đi vào, nó la
lên:
-“Má ơi, tiền đâu mà rớt giữa
nhà nè Má.”
Bà vội lớn tiếng nói:
-“Đừng, tiền đó là tiền
âm-phủ đó, đừng lụm…”
Nhưng không kịp rồi, vì thằng
bé đã nhanh nhẹn quơ lấy tờ giấy 1 trăm xanh đem lại đặt trên tay Bà. Bà rụt rè
ngần-ngại nhìn: Rõ ràng là tiền thật chứ không phải là giấy tiền vàng bạc loại
cúng Đám Ma như bà nghĩ.
Có lẽ đoán biết ý nghĩ của
Bà, nên “Cô-Hai” nói:
-“Xí…í, tiền thiệt chứ bộ !
Bác tưởng tui nói gạt sao! Bác để tiền đó mua nước cho tui uống nghen! Còn bi
giờ Bác ra sau Bếp coi kìa, nồi Cá muốn khét rồi !”
VÕ LONG SƯ HUYNH 5.
Sau khi kể chuyện "tiền
rơi từ trần nhà” , Mẹ của Thuỷ-Tiên buông ra 1 tiếng thở dài buồn-bã, và dường
như nhớ ra điều gì đó, nên Bà ngần-ngại nhìn chúng tôi rồi nói:
-“Vì cháu Long thường đến nhà
dạy Thuỷ-Tiên học Toán, nên bác thấy thân-thiết mà vui miệng kể ra chuyện “uống
nước thay cơm”, và “Tiền” từ cây “đòn giông” rớt xuống ! Chứ Bác Trai ở nhà kỹ
lắm, dặn bác đừng nói cho ai nghe cả...”
Cô Lan Tóc Dài hỏi tiếp:
-“Bác à, rồi Tiền có rớt từ
cây đòn giông xuống đều đều cho bác mua nước hông?”
Tôi thì hiểu ngay ý của bà
bác, vì Bà biết là đã lỡ lời kể chuyện không nên nói ra cho chúng tôi nghe, vì
thế, tôi bèn đánh lạc hướng bằng cách ...ghẹo cô Lan, tôi nói:
-“Ủa, Cô hỏi làm chi kỹ vậy ?
bộ cô tính... “ăn chia” với Thuỷ-Tiên để lấy tiền...ăn quà vặt hả?”
Cô Lan đỏ hẳn mặt lên đáp
ngay:
-“Xiiiií... anh nói làm như
em ưa ăn hàng lắm vậy hả? anh này ....!”
Tôi cười cười nói tiếp:
-“Chời, cô xí 1 cái mà làm
tôi hít hồn, nổi da gà, không ngờ cô có “cái hơi” hay thiệt, xííí 1 tiếng gì mà
còn dài hơn đường Trần Hưng Đạo nữa !”
Khiến mọi người đều cười oà
ra, trong khi cô Lan méc-cở cúi gầm mặt xuống nói:
-“Anh này kỳ thiệt ! chọc
ghẹo em hoài ...”
Có tiếng guốc khua vang
dồn-dập cộng với tiếng chuyện trò ríu-ra ríu-rít như là một báo hiệu của các cô
từ cái Quán bên đường đang quay trở lại nhà.
Mẹ của Thuỷ Tiên vội nói:
-“Chà ! coi vậy mà 1 tiếng đã
qua rồi, để bác vô trong phòng coi Thuỷ-Tiên đã thức chưa...”
Tôi nhìn đồng hồ: còn 3 phút
là đến 1 giờ, cô Sơn-Trà thật đáng phục, vì lúc nào làm việc cũng đầy logic,
ngăn-nắp đúng giờ. Và Cô còn tế-nhị hơn khi vừa đến trước sân nhà, Cô nói:
-“Tật cả chụng ta hãy cự đựng
ngoài sân này, đừng vội vào nhà hỉ, vì Cô thấy Bà Bác vừa vào nhà trong, chắc
là để xem Thuỷ-Tiên đạ thực chưa ...”
Cô vừa nói xong là đã thấy Mẹ
của Thuỷ Tiên bước ra với vẻ mặt thật tươi, bà vẫy tay:
-“Mời Cô và mấy cháu vô phòng
đi, “Cô Hai” kêu dzô kìa, Cô nói đi “Cảnh Tiên” vui lắm...”
Tôi và Anh Long liền tránh
chỗ để Cô Sơn-Trà và các nữ-sinh vào trước, và vì căn phòng nhỏ, nên hai đứa
tôi phải đứng xa xa ngoài cửa phòng và ... tuy đã dãnh lỗ tai hết cỡ mà chỉ
nghe được lõm-bõm chuyện Thủy-Tiên đang tíu-tít kể cho mọi người nghe về những
“Cảnh Tiên” mà Cô vừa được Bà đưa đi xem về. Cảnh nào cũng đầy hoa Thơm, Quả
ngọt, và có rất nhiều mầu sắc rực-rỡ tuyệt đẹp, khác hẳn ở trần-gian…
Lúc đó, không biết Anh Long
nghĩ gì, nhưng anh có vẻ mặt buồn rười-rượi, còn Tôi thì vừa tò-mò vừa
thích-thú muốn nghe ... chuyện "Tề-Thiên" ... ủa lộn, chuyện
"cảnh Tiên" mà lại không vào được trong phòng để nghe, hơn nữa, trong
phòng toàn là con Gái, mà hai thằng con Trai cứ đứng tò-tò-thập-thò bên ngoài
thấy kỳ quá ... nên sau cùng Tôi và Anh Long phải chào mọi người rồi ra về.
Phần Mẹ của Thủy-Tiên, tuy
thích nghe chuyện con gái kể về cảnh Tiên, nhưng trong lòng bà lại buồn vô-hạn,
vì bà thấy sao tự nhiên cô con gái cưng của mình lại bị “Bà” xen vô làm xáo
trộn cuộc sống của cả nhà !
Suốt cả hai tháng trời,
đặc-biệt là trong ngày, có lúc Thủy-Tiên bị Câm và Điếc, lúc đó, ai muốn truyện
trò gì, hoặc Thủy-Tiên muốn nói gì, thì tất cả phải dùng đến… “Bút-Đàm”, nghĩa
là hỏi hay đáp đều phải được ra viết trên giấy !
Có lúc thì Thủy-Tiên bị Mù, không
nhìn thấy gì cả, thì Thủy-Tiên lại Nghe và Nói được bình-thuờng !
Sau đó, hầu như ngày nào cũng
vậy, “đến hẹn lại lên mạng” ủa lộn, đúng 12 giờ trưa thì Thủy-Tiên thay quần áo
mới sạch sẽ rồi lên giường nằm, sau khi vuốt-vuốt áo quần cho thẳng-thắn, thì
Thủy-Tiên nhắm mắt và thiếp đi, cho đến 1 giờ mới thức. Khi thức dậy, Thủy-Tiên
luôn vui-vẻ kể cho Mẹ và các em nghe những “Cảnh Tiên” mà Cô vừa được Bà đưa đi
xem về.
Đặc-biệt là có lần Thủy-Tiên
kể là vừa đi ... lên "Cây Phướn", mọi người đều ngạc nhiên không
hiểu, thì Thủy-Tiên cười lên khanh-khách và cắt nghĩa rằng:
-"Ở trong Chùa,
thường-thường có treo "Cây Phướn" là cây có miếng vải dài từ trên
xuống, trên đó có khi viết "câu đối" có khi vẽ cảnh Núi non Mây Nước,
mà cây nào có vẽ cảnh, thì trên đó là cả một Thế-Giới ! Và Thủy-Tiên đã được
đến thế-giới đó ! Khi lên Núi, lúc vào Rừng … Cảnh nào cũng đầy hoa Thơm, Quả
ngọt, và có rất nhiều mầu sắc rực-rỡ tuyệt đẹp, khác hẳn ở trần-gian. Đặc biệt
là tuy trái cây có nhiều mầu sắc, nhưng lại trong suốt như pha-lê, khiến mình
có thể nhìn xuyên qua được !"
Chuyện trái cây trong suốt
như "thủy-tinh" này, khoảng mười mấy năm sau, mặc dù tôi đã quên mất
tiêu, nhưng "tình-cờ" trong 1 đêm tôi "luyện phép", không
biết "hồn" mình đi đến cảnh giới nào, mà tôi "thấy" mình
cũng được cầm trên tay các loại trái cây lạ đó, tôi cắn thử thì thấy nó dòn
tan, ngọt lịm và thơm quá xá, sáng thức giấc vẫn còn phảng-phất đâu đó mùi
hương thơm lạ kỳ ...
Nhưng lạ nhất là hơn 1 tháng
sau đêm luyện tập đó, khi từ Sài Gòn lên thăm Thầy, tuy Tôi không hề kể gì cho
Thầy nghe về những đêm luyện tập của mình, nhưng giữa buổi tiệc nhậu, bỗng Thầy
chỉ vào tôi và nói:
-"Ê Toàn, chú mày sao
không kể lại chuyện chú mày luyện phép gặp được cái gì hồi tháng trước cho Anh
Em ở đây nghe đi !?"
Tiếng Sư-Phụ nói giữa đám
đông, có các bậc trưởng-thượng như Sư Bá, Sư Thúc, còn lại đa-số là các
Huynh-trưởng của mình, khiến Tôi giựt mình sượng ngắt ... và quên không nhớ
chuyện luyện phép của mình ... bất chợt Tôi nhớ đến 1 chuyện nhỏ xíu, bèn
miễn-cưỡng kể ra ... mà vừa kể vừa ngại bị mọi người cười !!! Tôi đáp"
-"Dạ có những ngày vì
bận quá, không thể luyện tập được, nên em đã xin cho luyện trong giấc ngủ, và
có đêm sau khi ngủ, em thấy mình đang luyện Võ, bỗng người phóng lên cao, rồi
chúi đầu xuống đất, nhưng khi tới đất, thì mặt đất làm như là mặt Sông vậy
...Tuy là em thấy vẫn là Đất chứ không phải Nước, nhưng cả người em chui tọt
xuống không trở ngại, rồi luồn 1 vòng cung dưới lòng đất xong trồi lên chỗ
khác...Khoái chí nên em cứ phóng lên rồi chui xuống như vậy nhiều lần…”
Có người nói:
-"Bộ chú mày cầu luyện
phép độn Thổ để đi ăn trộm hả ? hahaha"
Khiến mọi người đều cười ồ
lên, làm Tôi mắc cở muốn độn Thổ thiệt luôn !!!
May nhờ tiếng Sư-Phụ vang lên
cứu nạn, Ông nói:
-"Hỗng phải chuyện đó,
chuyện chú mày ăn trái cây kìa !"
Khiến tôi chợt nhớ lại đã có
nhiều đêm, Tôi thấy mình đi đến 1 cảnh giới mà nơi đó có nhiều "Tàu
lạ" ... ủa lộn , nhiều "Cây lạ" với những Trái Cây tròn quay, có
màu sắc lóng-lánh và trong suốt như pha-lê... Tôi thấy mình cầm nó đưa trước
Mắt rồi nhìn xuyên qua như cầm một lăng-kính để ngắm những cảnh vật chung
quanh... Trái cây có mùi thơm ngào-ngạt nhưng không giống các mùi mà mình đã biết,
khiến Tôi cắn thử và trái cây lạ đó dòn tan ngọt lịm ...ngon quá xá luôn, đến
nỗi khi thức dậy vẫn còn như phảng phất mùi thơm đó !
Tôi bèn kể vắn-tắt chuyện ăn
trái cây pha-lê cho mọi người nghe. Ai ai cũng đều ngạc-nhiên và trầm-trồ sau
khi nghe tôi kể ... Có người nói:
-"Chắc nó thèm ăn trái
cây quá, nên"mấy Ổng" dắt nó đi ăn ... hahahah"
Bỗng Sư-Phụ nhìn tôi một cách
nghiêm-nghị rồi hỏi:
-"Vậy lúc ăn trái cây,
chú mày còn nhớ là cảm thấy trong người "nóng" hay "lạnh"
không ?"
Tôi thì vẫn còn nhớ rất rõ
nên trả lời ngay:
-"Dạ Em thấy trái cây đó
rất mát, nuốt đến đâu mát đến đó, chứ không nóng hay lạnh gì cả !"
Sư-Phụ khẽ lắc đầu rồi giảng:
-"Ta hỏi để nhà ngươi
nói ra cho Anh Em nghe, chứ thực ra, khi luyện Phép, nếu mình đến được cảnh giới
nào, cũng đều coi như huyễn, không nên kể lại những cảnh-tượng đó với mục-đích
để lòe gạt người. Ngoại trừ trường-hợp để khuyến-khích người ta tu học. Còn đối
với người đồng-đạo, mà chính lòng mình không vì danh-lợi, kính khen, thì cứ
thoải-mái kể lại để anh em cùng tham-khảo.
Khi chuyên luyện Mật Pháp,
tùy vào công-phu mà ta đạt đến các Phẩm-Vị tức là 3 bực như sau:
Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng
Phẩm, mà mỗi Phẩm lại có 3 cấp, cho nên Phẩm Vị có tất cả là 9 Cấp. Đạt được
đến Thượng Phẩm tức thành "Thập-Địa Bồ-Tát" là phẩm-vị cao quý nhất
của người tu học...có thể nói là gần đắc Phật Vị.
Ở Hạ-Phẩm, cấp sơ-đẳng nhất
là cấp 1, người tu luyện có thể đến những cảnh giới tự thân bay lên hư không,
chui vào đất không trở ngại, và được ăn trái lây lạ như em đã gặp.
Nhưng tiếc rằng Em chỉ mới
cảm thấy "mát", chứ nếu cảm thấy ăn vào mà cơ-thể "nóng"
lên, thì có thể Em đã đạt được "Tướng trạng tiêu-diệt tội vô-thỉ"
rồi, cho nên, những điều em đã gặp trong giấc ngủ, coi như chưa là gì cả, phải
cần cố-gắng thêm nhiều mới được, hiểu không ?"
Nghe Thầy nói, Tôi vội xá Ông
một cái và "Dạ" ngay lập tức, tuy vậy, trong lòng không tránh khỏi
nhiều nỗi băn-khoăn...
VÕ-LONG SƯ-HUYNH 6 - NHỊ BẠCH BÀ-BÀ
Chuyện người đẹp Thủy-Tiên
... tuy không có Passport hay "Hộ Chiếu, Hộ Chăn" gì cả mà vẫn được
"Bà" cho xuất hồn đi ... xuất cảnh mỗi ngày lên các vùng Trời khác
... với Tôi đã là một chuyện lạ vô cùng, nhưng dù sao, cũng chỉ là chuyện do
"Người Đẹp" kể lại mà thôi ! Không có gì để chứng-minh cả ... nên Tôi
nghe thì nghe vậy, mà tin lại không tin cho lắm !!!
Hơn nữa, bản tánh Tôi từ
trước đến giờ, tuy không đến nỗi bị vụng-về ngớ-ngẩn, lạnh Cẳng, cóng Giò, run
đầu Gối ... mỗi khi gặp "Người Đẹp" như Tài-Tử Marius Weyers đóng vai
Nhà Bác-Học Andrew Steyn trong phim "The Gods Must Be Crazy" (Ông
Trời chắc là điên) của Đạo Diễn Jamie Uys...
Nhưng hễ gặp "Người
Đẹp" tôi tự-nhiên có một phản-ứng là phải giữ một khoảng-cách nào đó mà
không dám lại gần...(không phải đi ra xa, để lấy trớn chạy hết ga... nhào dzô
đâu nghen các bạn ) ...
Và Tôi cũng không dám
"Tin" ngay những gì mà "Người Đẹp" nói, kẻo mình bị lọt vào
hai chữ "Dại Gái" thì thật là mất mặt Bầu Cua của cái gọi là
"Nam nhi chí khí" !
Nhưng, chuyện
"Nghe" thì khó tin, còn chuyện chính mắt Tôi "Nhìn" thấy
thì không tin không được !
Nên cho dù đã xảy ra trên 40
năm, vậy mà đến đêm nay, đêm 29 của Tháng 6 Âm Lịch (1 Tháng 8 2016), còn 2
ngày nữa là vào Tháng 7, “Tháng Cô Hồn” , Tôi bắt đầu Lễ Phật, luyện Phép từ
lúc 11:30 tối, cả nhà đều lên phòng trên lầu đi ngủ hết, kể cả mấy con Chó cũng ngủ gáy khò khò, chỉ
còn một mình tôi ở dưới nhà, sau khi cúng, đến bây giờ là hơn 2 giờ đêm, ngồi
vào máy vi tính gõ tiếp chuyện này, nhìn ra bên ngoài sân sau, bóng cây Cherry
đen thẫm và không-gian êm lắng tĩnh-mịch khiến tôi nhớ lại cũng bóng đêm của
đêm đó …và ký-ức xưa trở về như hiện ra trước mắt… với những hình ảnh lạ-lùng
của "một đêm mưa gió bão bùng" ... ủa lộn, cải-lương quá ! Chỉ một
đêm tối thui thôi, hông có “mưa gió bão bùng” ...
Nhưng những hình ảnh lạ-lùng
năm một-ngàn-chín-trăm… hồi đó …vẫn hiện rõ trước mắt mình, khiến Tôi bỗng sởn
Tóc gáy, nổi Da Gà vì sợ ... mười ngón Tay (hình như đang) run lẩy-bẩy, nhưng
vẫn cố-gắng gõ cho đúng chính-tả để kể lại cho Các bạn đọc ... teo chơi
!!!
Tôi nhớ mãi tối hôm đó, tôi
theo Anh Long đến thăm Thủy-Tiên, vì biết rằng mỗi buổi chiều sau giờ tan học
là các Cô giáo hoặc các bạn gái cùng trường sẽ đến đầy nhà Thủy-Tiên để thăm
viếng, nên chúng tôi đến thật trễ, khoảng hơn 8 giờ tối ...
Cũng như thường lệ, ngoài
ngoại-ô ban đêm cúp điện, hình như đêm ấy là đêm 30 hay sao nên trời tối đen
như mực, khi xe vừa ngừng trước sân, Tôi chưa kịp thưởng-thức mùi hương
thoang-thoảng của cụm Hoa Thiên-Lý...thì cửa nhà của Thủy Tiên vụt mở, tiếng thằng
Tý nói oang oang:
-"Hay thiệt, Cô Hai biểu
tui mở cửa đón khách, Tui hỗng tin vì khuya rồi, dzậy mà Anh Long và Anh Toàn
tới ngay chóc lun !"
Có lẽ người nhà của Thủy-Tiên
"cảm" được sự thân-mật giữa Anh Long và Thủy-Tiên, nên lần nào chúng
tôi đến, cũng đều được Mẹ của Thủy-Tiên vui-vẻ sắp cho 2 cái Ghế đẩu ngồi ngay
cạnh giường của "Cô Hai".
Có một điều là tôi cảm thấy
kỳ lạ là khi dừng xe trước sân, tuy ngoài trời tối thui, vắng lặng không một
bóng người nhưng tôi thấy không-gian vẫn bình-thường, bình-thường đến nỗi tôi
còn cảm được mùi hương Hoa nữa, vậy mà khi vào trong nhà, mặc dù đèn thắp sáng
trưng và mọi người đi qua đi lại, nhưng tôi bỗng có cảm-giác rờn-rợn nào đó và
thấy khung cảnh trong nhà có gì là lạ, tuy Bà Mẹ của Thủy-Tiên khẽ-khàng đẩy 2
chiếc ghế cho chúng tôi, rồi bà mỉm cười nói nhẹ:
-"Các Cháu hên ghê, nãy
giờ Cô Hai bị Câm và Điếc, mới nói chuyện lại tức thì đó !"
Vậy mà lúc Tôi vừa ngồi xuống
ghế, nhìn về Thủy-Tiên để gật đầu chào, thì Tôi bỗng giật mình, khi nét mặt của
“Người Đẹp” tối nay có vẻ gì xa lạ, ánh mắt Cô nhìn Tôi đầy vẻ lạnh-lùng và
dường như có những tia bực-tức nào đó toát ra !
Thủy-Tiên vốn dĩ có nước Da
trắng, nhưng đêm đó, mặc dù qua ánh đèn Dầu phát ra ánh sáng hồng cam, nhưng
tôi vẫn kịp thấy được cả khuôn mặt của Cô trắng toát, quá trắng và mờ-mờ ảo-ảo,
Cô ngồi dựa lưng vào cái Gối đầu Giường, tóc đen nhánh thả dài, xõa xuống nổi
bật trên cái Áo Trắng…Khiến tôi bất chợt nghĩ đến những “Người Đẹp Liêu
Trai” trong chuyện Ma xưa của
Bồ-Tùng-Linh …”Tóc Dài Áo Trắng” mà đâm ra … ớn Da Gà !
Chẳng biết lúc đó Anh Long có
cảm thấy điều gì bất-thường không mà giọng của Anh cũng trùng xuống, Anh hỏi
nhỏ nhẹ:
-“Em bữa nay thế nào, có khỏe
hông ?”
“Người Đẹp Liêu Trai” không
trả lời mà xí một tiếng như tiếng rít qua kẽ răng nghe lạnh như nước Đá ! rồi
hỏi ngược lại:
-“Bữa nay khuya quá rồi sao
hai người còn tới làm gì ? Tui đã nói rồi, phải kêu Tui bằng “Cô Hai” mà, sao
Anh dám kêu Tui bằng “Em” dzậy hả ?”
May mà Ba Mẹ của Thủy-Tiên và
thằng Tý đều ở nhà sau, chứ nếu không, tụi tôi chắc quê một cục luôn,
sượng-sùng, Anh Long đáp lí-nhí:
-“Thì tại quen miệng nên nói
dzậy mà, đừng giận nghen !”
Tôi vội chen vào cứu bồ:
-“Tụi tui muốn đến thăm coi
Cô Hai khỏe không, mà tới sớm sợ cả nhà Cô đầy Bạn trong Trường thăm, nên mới
tới trễ một chút thôi mà, Cô thông cảm cho hé ?”
Thủy-Tiên lại “xí” một tiếng
lạnh-lùng rồi nói:
-“Tui lúc nào cũng khỏe chứ
có Bịnh gì đâu mà mấy Anh cứ hỏi thăm hoài !”
Anh Long nói với vẻ xót-xa
cho người đẹp:
-“Cả tháng nay nghe nói Em...
ủa lộn, “Cô Hai” hỗng ăn gì hết ráo, chỉ toàn uống Nước Suối thay Cơm, uống như
dzậy riết rồi ốm-cà-tong-cà-teo, làm sao mà khỏe được ?”
Nghe vậy, Thủy-Tiên bỗng vỗ
tay một tiếng thật lớn, khiến hai đứa tôi giật mình …rồi Thủy Tiên bỗng cười
lên khanh-khách, tiếng cười lạ-lùng, trong, vỡ òa như pha-lê và lạnh ngắt như
ngọn gió Đông, Cô vén tay Áo, đưa cánh Tay trắng nõn lên cao và nói:
-“Coi nè,Tui đâu có gầy ốm
bao nhiêu, chỉ tại không ăn Thịt nên bây giờ thiếu Thịt chút xíu thôi, có dzậy
thì coi Tui mới giống “Người Đẹp Liêu Trai” mà Anh Toàn đã thầm nghĩ chớ !
hihihi …
Nghe vậy, tôi bỗng nổi Da Gà,
trong khi Anh Long quay mặt nhìn Tôi bằng ánh mắt dò hỏi, nên Tôi đành cười …
khổ mà đáp:
-“Thì tại thấy Cô Hai ốm-ốm
mà đẹp và tối nay lại bận Áo Trắng, nên Tui nghĩ chơi-chơi vậy mà…Tui đâu có
chê Cô xấu đâu !”
“Người Đẹp Liêu Trai” mím
Môi, vươn ngón Tay trỏ ra như… “Nhất Âm Chỉ” xỉa về tôi vào nói gằn giọng:
-“Anh Toàn, Anh coi chừng đó
nghen, đừng nghĩ bậy bạ dzìa Tui nữa, hông có Ma Quỷ nào nhập dzô Tui đâu! Tui
mà méc Bà thì Anh mệt đó biết chưa ? …
Tôi sượng ngắt và lúng-túng
chưa biết phải nói gì, thì may mà Mẹ của Thủy-Tiên lại bước vào phòng, Bà nói:
-“Cô Hai à, có Bà Già nào
đứng ngoài cửa nói là:
-“Nghe nói có Đệ-Tử của Bà ở
đây, nên xin phép vào để chào Đệ-Tử của Bà đó !”
Nghe vậy, mặt của Thủy-Tiên
đã trắng, bỗng càng trắng toát hơn làm nổi bật lên đôi Mắt đen đang long-lanh
giận dữ, Cô không trả lời, chỉ ngước cằm và trợn mắt nhìn lên trần nhà khiến
Anh Em tôi cùng Bà Mẹ cũng nhìn theo và chẳng thấy gì ngoài cái nóc đen thui
của bóng tối …
Cô Hai lại… lầu-bầu:
-“Biết mà, biết lắm mà, trước
sau gì cũng tới !”
Thấy vậy, Mẹ của Thủy-Tiên
lại nói:
-“Mà Cô Hai à, cái Bà Già này
lạ lắm, làm như người xứ khác tới đây đó, Tui sống ở đây từ nhỏ tới lớn mà chưa
từng gặp Ai như dzậy bao giờ … Bộ Cô Hai biết Bả hả ? Cô Hai có cho Bả dzô gặp
không hả Cô ?”
Thủy Tiên bỗng nhắm mắt lại
làm như suy-nghĩ chỉ một thoáng, rồi mở mắt ra, Cô trề Môi xí một tiếng nghe
rất là “Ta đây - đài các” nói theo tiếng đường phố bây giờ là thật “Chảnh như
con Cá cảnh”
Rồi Cô cong Môi phán:
-“Xiiiií … cho Bả dzô đi !”
Nói xong Cô từ tư-thế đang
ngồi, tuột mình xuống nằm ngay ngắn giữa Giường, rồi kéo cái Mền mỏng lên đến
cổ và thu cả hai Tay vào trên trước Ngực.
Cộp, cộp, cộp, tiếng kêu trầm
nặng và dội lớn vang lên, và không thể nào là tiếng Guốc kêu được ! Tiếng Guốc
mà kêu cỡ đó chắc chỉ có ... Voi đi Guốc mà thôi !
Tò-mò, cả hai đứa tôi quay
mặt nhìn ra ngoài khung cửa Phòng, thì thấy một cảnh tượng mà đến bây giờ Tôi
vẫn không hiểu được !
Một Bà Già, Tay Trái cầm cây
Gậy…không, không thể gọi là cây Gậy được mà phải dùng từ trong chuyện Kiếm-Hiệp
để tả ở đây mới đúng !
Đó là Bà Tiên ! tay trái cầm
cây Tích-Trượng đầu Rồng!, vừa đi khoan-thai vừa dọng Trượng xuống nền Gạch gây
tiếng kêu vang đục rền nhà ! (Mặt nhăn-nhăn khó-khăn giống Bà Nga-Mi Sư-Thái
vậy !) Tay phải của Bà thì cầm bó đuốc
sáng rực giơ lên cao. Ánh sáng bập-bùng của ngọn đuốc lớn rọi cho Tôi thấy rõ
Bà là một người “Bạch Tạng” !
(Bạch Tạng tiếng Anh:
Albinism có nguồn gốc từ tiếng Latin: albus có nghĩa là "trắng") là
một thuật ngữ dùng chung cho các chứng bẩm sinh do rối loạn quá trình sinh tổng
hợp ra sắc tố melanin, làm cho da, tóc và mắt của người bệnh có màu trắng nhạt.
Người Việt mình Da Vàng, nên
hễ Ai mà bị bịnh Bạch-Tạng, thì có nước Da Trắng như Trứng Gà bóc, loang lỗ lốm
đốm nổi bật trên đám Da Vàng. Da của người bị bạch tạng dễ bị phỏng nắng, dễ bị
ung thư da. Ngoài ra, bạch tạng còn gây ra rối loạn thị giác, giảm thị lực và
sợ ánh sáng. Do đó khi ra ngoài ánh sáng Mắt họ phải nheo-nheo !)
Một bà Già Việt Nam mà nước
Da trắng toát như trứng Gà bóc, nhìn thấy sợ hơn là thấy đẹp, đã vậy Bà còn có mái Tóc Bạc xõa dài xuống
tận lưng chứ không búi lên…nên trông Bà cứ y như người ở cõi-trên xuống vậy!
(Viết vậy chứ mình có bao giờ gặp "Người cõi Trên" đâu mà biết giống
y !?)
Thêm một điều lạ lùng nữa, mà
lý ra nếu Ai bị bạch-tạng, thì Mắt phải nheo-nheo trước ánh sáng chói lòa của
cây Đuốc, nhưng mắt Bà ta vẫn mở to và sáng long-lanh !
Cộp cộp cộp, Bà cứ vừa đi vừa
giọng cây Tích-Trượng đùng-đùng xuống nền nhà như để thị-oai, tiếng kêu đó, sau
này nghĩ lại, chứng tỏ là cây Tích-Trượng rất nặng, sao một Bà Già khoảng trăm
tuổi lại có thể nhấc lên giọng xuống dễ dàng ???
Lúc đó, Tôi và Anh Long đang
ngồi trên cái Ghế Đẩu, cả thân người hướng về cái Giường của Thủy-Tiên đang
nằm, nên chúng tôi chỉ ngoảnh đầu nhìn về phía Trái của mình, hướng ra cửa phía
Bà Bạch-Tạng, không, vì Bà có đến 2 cái Trắng: Da Trắng, và mái Tóc xõa Trắng
Bạc, nên Tôi phải gọi là “Nhị-Bạch Bà Bà” cho hợp với cây “Tích-Trượng đầu
Rồng” và cho... giống chuyện kiếm-hiệp chơi !
Bà vẫn từ-từ tà-tà bước đến
thản-nhiên như không nhìn thấy Tôi và Anh Long đang ngoái cổ nhìn Bà, mà Bà chỉ
chăm-chú hướng về phía Thủy-Tiên. Bà nói:
-"Nghe nói có Đệ-Tử của
Bà ở đây, nên Tui xin phép được tới coi một chút !
Nói xong Bà mới tiến đến cạnh
Giường, thì chúng tôi bỗng nhiên làm như bị Bà …có lẽ đã dùng chiêu … “cách
không điểm huyệt” … (nữa ! lại bị nhiễm chuyện kiếm hiệp nữa rồi !) Khiến cả người Tôi và Anh Long lúc đó lại bị
cứng đơ !!! Nhất là cái Cổ, lúc trước quay sang phía trái để nhìn, bây giờ Bà
đứng gần, chúng tôi thấy cái Cổ cứng ngắc, không thể xoay Đầu, xoay mặt lại để
xem Nhị-Bạch Bà Bà làm gì nữa !!! Phản-ứng tự-nhiên là cả hai đứa tôi đều liếc
mắt hết cỡ về phía phải để nhìn.
Tôi…liếc thấy rõ ràng là Bà tiến lại cạnh đầu Giường
chỗ Thủy-Tiên đang nằm, rồi tay phải của Bà giơ bó đuốc rọi sáng khuôn mặt của
Thủy-Tiên lên, dáng Bà hơi khòm xuống thấp để nhìn và không biết Bà đã cảm-nhận
gì, chỉ thấy là Bà gật gù, gật gù ... rồi lại
gật gù làm như thấu-hiểu một
điều gì đó…
Tay Phải cầm cây Tích-Trượng
nặng-nề, Tay Trái cầm bó đuốc đang cháy rực, tôi không thấy kịp là Bà đã làm
sao mà chỉ thoáng một cái, cả Trượng lẫn Đuốc đều đưọc cắp vào Nách gọn-gàng
...(Ai mà kẹp bó đuốc kiểu đó, lạng quạng, sơ sẩy là Lửa táp cái mặt cháy đen
giống Mọi Phi Châu luôn !) ... Và hai Tay Bà chắp lại, xá ba xá về phía
Thủy-Tiên một cách cung-kính !
Lạ chưa ? khi Bà Già tuổi
đáng Bà Ngoại Bà Nội lại xá Thủy-Tiên ! Trong khi Cô ta chỉ hừ một cái đầy vẻ
“ta đây” chảnh hết sức ! và vẫn giữ đôi mắt nhắm nghiền chứ không hề thèm nhìn
Nhị-Bạch Bà Bà một cái nào !
Sau khi đã xá Thủy-Tiên, Bà
quay lưng lại bước ra cửa, cộp cộp cộp, tiếng giọng của cây Tích-Trượng lần này
vang nhẹ hơn chứ không khua ầm-ầm với vẻ uy-hiếp như lúc mới bước vào nhà ! Lúc
đó, chúng tôi vẫn còn cứng ngắc cái Cổ khiến không tài nào xoay Đầu được !
Nhưng vẫn nhìn theo... Tôi vẫn còn nhớ mãi cảnh một vùng sáng lòe tròn do cây
đuốc tỏa xuống, khiến cái mái tóc Bạc sau lưng của Bà lấp-lánh cùng với cái
bóng nghiêng-nghiêng tay cầm Tích-Trượng in rõ nét xuống mặt đất tạo nên một
hình ảnh thần-bí lạ kỳ ! Y trong phim Chưởng Hồng-Kông chiếu ở Rạp Cine bên...
hông Chợ Lớn !
Khi bóng Bà ta đã khuất ngoài
cánh cửa, ngay lập tức, cả Tôi và Anh Long cùng đứng phắt lên, y như mới được
giải huyệt hoặc cởi trói xong, hai đứa tôi nhìn nhau, chẳng nói câu gì, nhưng
cả hai đều vụt chạy ra ngoài cửa !
Từ chỗ phòng của Thủy Tiên,
ra đến cửa chỉ khoảng chưa đến 5 mét, khỏi cửa là sân trước cách mặt Quốc Lộ
khoảng 7, 8 mét, và như tôi đã nói, đêm đó là đêm 30, cả ngoài trời tối đen như
mực, vậy mà khi hai đứa tôi phóng ra ngoài sân, hình bóng của Nhị-Bạch Bà Bà
biến mất tiêu, y như tàng hình vào không-khí !
Chúng tôi tự động chia ra mỗi
người chạy về một hướng để tìm Nhị-Bạch Bà Bà, nhưng chung quanh, trên Quốc Lộ
vẫn tối đen, không hề thấy bóng dáng của Bà !
Anh Long nói:
-“Lạ thiệt đó Bác, một cây
đuốc cháy lớn như vậy, trên đường lộ thì khô rang không có nước, mình muốn dập
tắt nó mà không cho 1 đốm tro bay lên đâu phải là chuyện dễ, cầu cả 10, 15 phút
mà chưa chắc dập xong, vậy mà chỉ trong tích-tắc, khi Bả mới ra khỏi cửa nhà
thì Tớ và Bác chạy theo liền, sao mà Bả và cây đuốc biến mất tiêu được ?”
Lúc đó Mẹ của Thủy-Tiên cũng
cầm cây đèn dầu bước ra trước cửa, Bà hỏi:
-“Mấy cháu có thấy Bà đó đi
đâu không?”
Tôi nói:
-“Tụi cháu chạy cả hai phía
mà không thấy tăm hơi gì hết, làm như Bả biến hình đi vậy !”
Mẹ của Thủy-Tiên cũng nói:
-“Bà này nước Da trắng bóc,
tóc dài bạc suốt tới lưng, người mà hình dáng kỳ lạ như vậy, thì cả Chợ này ai
mà có thấy dù chỉ một lần là cũng đồn ra đầy chợ, nhưng mà nào tới giờ Bác chưa
từng gặp cũng chưa từng nghe ai nói đến Bà Già này bao giờ, tới đêm nay Bác mới
gặp Bả là lần đầu tiên đó ! Các cháu đi học, đi chơi mỗi ngày có khi nào gặp Bả
chưa ?”
Cả hai đứa đều lắc đầu, tôi
đáp:
-“Dạ tụi con cũng mới gặp Bả
đêm nay là lần đầu như Bác, nhưng hồi nãy, ở trong nhà hỗng biết tại sao, cả
hai đứa bị cứng đơ cái Cổ, không quay đầu nhìn theo Bả được ... sợ ghê đó Bác…
Thôi khuya rồi, chào Bác, tụi con dzìa, hơn nữa con muốn dzọt xe lẹ về phía Chợ
coi có gặp Bả không ?!”
Tôi và Anh Long phóng xe chạy
thật nhanh về, dĩ nhiên cả hai đều nhìn quanh đường xem có thấy ánh sáng của
ngọn đuốc không … nhưng không thấy gì và chung quanh chỉ là bóng tối đen thui !
Đêm đó là đêm đầu tiên Tôi,
Anh Long, Mẹ của Thủy-Tiên và Thủy-Tiên, chỉ có bốn người chúng tôi trong cả
cái phố chợ nhỏ là được gặp Nhị-Bạch Bà Bà… một lần duy nhất mà thôi, hỏi ra,
chưa ai từng được gặp Bà…
Nhị-Bạch Bà Bà đã biến mất
trong tích-tắc trước mắt tôi cho mãi đến bây giờ ! Quả là chuyện tuy hiện ra
trước mắt mình, mà mình vẫn không tài nào hiểu được !
Nhị-Bạch Bà Bà là Ai ? Người
thì không phải người vì chỉ hiện ra có vài phút rồi biến mất tiêu !
Hay là Thần Tiên ở cõi nào
chăng ? Nhưng sao Thần Tiên chẳng lẽ lại thua ... Thủy-Tiên sao mà phải xá lạy
Cô ??? Và qua thái-độ của Thủy-Tiên lúc đó, dường như Cô đã "biết"
Nhị-Bạch Bà Bà là Ai ... nhưng sao Cô lại tỏ vẻ khó chịu, bực mình và dường như
còn xem thường Nhị-Bạch Bà Bà nữa !!!???
dienbatn giới thiệu.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét