Từ nhà tôi về đến quê mất khoảng 60 km. Những lần trước khi về quê người tôi cảm thấy rất mệt mỏi nhưng hôm nay thật lạ thường. Tôi đi xe máy về một mình mà như có một động lực nào đó thúc đẩy khiến tôi không còn mệt mỏi gì cả. Về đến nhà thì những người đi thẩm định mộ đã có mặt đầy đủ. Cùng lúc đó chị Thanh bảo đã tìm được mười lăm ngôi mộ ở mảnh vườn của một người em họ. Mảnh vườn đó có hai ngôi mộ của ông bà nội tôi. Trong mười lăm ngôi mộ lại có hai ngôi mộ nhận là ông bà Tạo và hai ngôi mộ nhận là ông bà Nho. Nhưng 4 ngôi mộ trên theo tôi được biết đã được chuyển đi chỗ khác sao bây giờ lại nhận ở vườn dưới này.
Tôi rất băn khoăn muốn chạy ngay ra hỏi anh Vương và cháu Dũng đang ngồi ở võng ngoài vườn. Nhưng lúc đó như có ai đang níu chân tôi làm tôi không thể ra chỗ anh Vương đuợc.
Rồi tôi cùng mấy chị em xuống bếp nấu cơm. Trong đầu tôi lại hiện lên những câu hỏi sao chỉ có hai ngôi mộ của ông bà nội thôi mà giờ lại nhiều vong lên nhận ông bà, các cụ nhà mình thế? Lúc này trời vừa nhá nhem tối, cả nhà dọn cơm lên ăn. Vào mâm cơm anh Toản là anh họ tôi và anh Vương đang bàn xem tại sao lại có hai ngôi mộ ông bà Nho và hai ngôi mộ ông bà Tạo ở đây. Nhưng thực tế 4 ngôi mộ này lại ở một nghĩa địa khác. Anh Vương quyết định ngày mai phải thẩm định lại, tôi bức xúc nói với anh Vương: “Anh xem lại đi, hồi em còn nhỏ đã chứng kiến bác Nho bốc mộ rồi mà sao vẫn còn ở đây. Anh xem lại nhỡ có vong nào khôn ngoan nhảy vào nhận để sau này cháu Hương giúp họ thì sao”.
Lúc nói xong người tôi nổi gai ốc và ớn lạnh tôi nhìn sang cháu Hương thì thấy cử chỉ của cháu rất lạ. Cháu nhìn lên trần nhà, một lúc sau cháu lại trở lại trạng thái bình thường và cháu Hương nói:“Bố ạ, có khi những người đó có phúc nên mới nhảy vào dòng họ nhà mình để sau này mình giúp người ta”. Xong tôi lại nói: “Cháu phải tìm đến nhà người ta để giúp họ tìm được mộ”. Ngay sau câu nói của tôi cử chỉ của cháu Hương rất lạ và quát tôi: “Cháu Hương không phải đi tìm ai cả mà người ta phải tự tìm đến cháu Hương nhà mình!”.
Khi cả nhà ăn cơm xong, cháu Hương bảo đưa cho cháu quyển sách ghi chép ngày hôm đó tìm mộ để cháu xem lại. Khi cháu xem thì cử chỉ của cháu như một người khác. Trước lúc đó anh Vương có nói với cháu Hương: “Con xin, để biết xem sao lại có sự việc như vậy?”.
Cháu Hương nhìn vào quyển sổ ghi những ngôi mộ rồi cháu quát lên và chỉ tay vào những ngôi mộ không đúng đến hai ngôi mộ của ông bà thì cháu nói: “Đúng, đúng đây là hai ngôi mộ cụ Dương ông và cụ Dương bà nhà mình còn lại các ngôi mộ khác là giả”.
Cùng lúc đó mọi người hỏi đến cháu Dũng để đi thẩm định lại hai ngôi mộ gần nhà, thì lúc đó cháu Dũng đã phóng xe máy đi được mười phút. Cháu Hùng điện thoại gọi cho cháu Dũng thì cháu Dũng trả lời: “Em đang ở xa lắm không biễt chỗ nào cả, chỉ biết quanh em toàn cây thánh giá thôi”. Khi nghe thấy thế tôi bảo đưa ngay máy cho cháu Hương. Vì trong suy nghĩ của tôi lúc nào tôi cũng nhớ đến lời ông bà các cụ đã dạy và nói: “Lúc nào cũng phải nghe Vương còn đúng hay sai là cháu Hương quyết định”.
Trong đầu tôi nghĩ là cháu Hương gọi thì cháu Dũng mới dừng lại, lúc đó cháu Hương nói chuyện với Dũng: “Anh nhìn xem ở đó chỗ nào có ánh điện thì vào hỏi người ta chỗ đó là ở đâu?”.
Dũng nghe lời và đi về phía nhà có ánh sáng điện. Ngay lúc đó, cháu Hùng gọi điện thoại vào máy của cháu Dũng nói: “ Em xem nhà dân nào ở đó vào hỏi đường về”. Cháu Dũng hỏi thăm thì chủ nhà nói: “Đây là nghĩa địa của những người theo đạo Thiên Chúa Giáo ở Phó Đa”. Nơi đó cách làng tôi chừng 10 km.
Cháu Hùng bảo cháu Dũng đưa máy cho người chủ nhà và nhờ họ giữ cháu Dũng lại đó để người nhà đến đón. Rồi cả gia đình tôi lên ôtô đi tìm cháu. Anh Toản và cháu Hương thì đi xe máy để tìm cháu Dũng.
Lúc tìm cháu Dũng về, đi trên xe tôi có hỏi cháu đi đâu mà lại đến đây thì cháu nói: “Cháu cũng không biết.” Về đến nhà cháu mới nói không biết ai dẫn cháu đi, phóng xe như bay trên bờ ruộng mà không bị ngã. Từ nhà đến đấy khoảng mười km mà cháu chỉ đi trong vòng 10 phút. Ngay buổi tối hôm đó, khoảng 10 giờ cả nhà tập trung đi thẩm định hai ngôi mộ gần nhà mà lúc chiều vong lên nhận là mộ của bác Phức gái. Chúng tôi đi khoảng mười người, cháu Hương nói mọi người đứng trên bờ để cháu Hương, cháu Hiền và Cháu Dũng xuống thắp hương vào ngôi mộ mà buổi sáng nhận là bác Phức gái. Nhưng ngôi mộ của bác Phức lại nằm ở thửa ruộng trên chứ không phải nằm ở đây.
Lúc xuống đó cháu Hương bảo cháu Hiền ghi lại địa chỉ những ngôi mộ nhận giả. Cháu Hương thắp hương rồi chỉ tay xuống mộ và nói:“Là ai, là ai”? Ngay sau đó lại có một giọng khác vào cháu, chắp tay lạy và nói:“Con xin, con xin!”.Sau đó lại thoát ra và một giọng rất nghiêm khắc vào cháu Hương quát:
- Địa chỉ nhà, con cái ở đâu rồi ta thương, ta giúp!
Sau khi nói xong lại có một giọng khác vào cháu Hương và nói:
- Con cháu của họ ở Lĩnh Nam. Vong đó cầu xin:
- Con xin người giúp con vì lâu lắm rồi con không được gặp con, gặp cháu!
Rồi tiếp đến chúng tôi lên ngôi mộ ở ruộng trên đã bị liệt nấm từ rất lâu. Đến nơi, bác Phức nhập vào cháu Hương và quay sang hỏi cháu Dũng: “Dũng à, bà ở đây cơ mà chiều cháu tìm ai hả Dũng?”. Vì cháu Dũng là người nhận hỗ trợ cho cháu Hương tìm vị trí nơi có mộ để cháu Hương hỏi vong ở vị trí đó…
Khi đã thẩm định xong thì cả nhà đi về. Anh em chúng tôi đều hoang mang không biết sự việc đó là như thế nào.
Sáng hôm sau tôi nghe bạn gái của cháu Dũng nói với chị Thanh:
“Anh Dũng đêm hôm trước đi đâu mà sáng về quần áo dính đầy bùn đất…”. Khi nghe nói vậy, tôi nghĩ ngay đến tối hôm qua cháu Dũng cũng có điều gì đó rất lạ vì cháu chạy một mạch đến nghĩa địa của những người theo đạo thiên chúa giáo. Cả nhà đều có chút gì đó nghi ngờ về những hành động của cháu. Anh Vương có kể lại: “Dũng nói với anh, đêm hôm qua con có gặp chú Toản con ông Tuy bị giam trong ngục. Con thắc mắc chú Toản còn sống mà tại sao lại bị giam ở dưới này, và con chạy vào xin cho chú ấy”…
Ngày hôm đó anh Vương nhờ cháu Thuỷ là bạn cháu Dũng luôn phải trông chừng cháu Dũng, không cho ra khỏi nhà để cả nhà đi thẩm định những ngôi mộ còn lại. Lúc đến nơi, đi đến từng ngôi thì các vong ở vị trí đó đều van xin, khóc lóc và đọc địa chỉ nhờ người cứu giúp. (Tương tự như ngôi mộ đêm hôm trước đi thẩm định). Còn hai ngôi mộ của ông bà thì bị sai lệch, khi đó ông nội tôi lên, anh Vương có hỏi:“Ông ơi tại sao ngày trước ngôi mộ của ông ở đằng kia tại sao bây giờ lại ở đằng này hả ông?”. Nhưng lúc đó ông nội tôi cười rất tươi và nói nhỏ: “Ở đây không tiện.”…
Lúc thẩm định xong thì chủ của khu vườn đó là chú em rể họ tôi có thái độ miệt thị chúng tôi và nghĩ chúng tôi mê tín dị đoan… Người chủ nhà bức xúc nói: “Vườn nhà tôi chứ có phải nghĩa địa đâu mà các anh chị đưa thầy về thích làm gì thì làm”... Lúc đó người trong cháu Hương rất giận dữ nhìn theo người chủ một lúc rồi nói: “Người này đáng ra là được hưởng phúc lớn, nhưng như thế này thì mất hết phúc”. Nói đến đây cháu bảo tất cả chúng tôi đi về.
Qua những việc như vậy, có rất nhiều người trong làng đến chứng kiến từ đầu đến cuối, họ cũng có nhiều lời ra, tiếng vào về việc này… Chính trong bản thân mỗi chúng tôi cũng đều đặt ra các câu hỏi tại sao lại có những sự việc thật thật, giả giả như vậy?
Đồng thời từ những sự việc này, anh em con cháu chúng tôi cũng nhận ra những điều huyền bí về thế giới tâm linh.
Phải chăng đây là những thử thách đầu tiên của anh em, con cháu trong dòng Họ Nguyễn chúng tôi về chữ Hiếu.
Khi về nhà có mấy bà hàng xóm cũng theo về nhà tôi. Đúng lúc đó mẹ tôi vào cháu Hương. Mẹ tôi nhận ra tên mấy bà mà ngày mẹ tôi còn sống thường hay đi lễ Chùa cùng nhau, mẹ tôi ôm mấy bà khóc và trò chuyện… Nói xong thì mẹ tôi đi, còn lại mấy chị em tôi ngồi trên tầng hai nói chuyện thì thấy cháu Dũng chạy lên hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vui thế?”. Lúc đó chúng tôi cảm thấy có điều gì không bình thường ở cháu Dũng. Không ai bảo ai chúng tôi trả lời:
- Không có chuyện gì đâu.
Nghe mọi người nói vậy cháu Dũng trả lời:
- Tưởng có chuyện gì vui thì lên.
Thấy cử chỉ đó của cháu, chúng tôi lại nghi ngờ và đặt dấu hỏi. Điều này đã được chứng minh khi chúng tôi xuống nhà dưới. Tôi nhìn thấy cháu đứng với bạn ở ngoài sân nói chuyện, nhưng cháu lại đứng một chân mà còn nhún nhún trông rất bất thường...
Ngày hôm sau tôi gọi điện thoại cho anh Vương và anh Định nói về những cử chỉ bất thường của cháu Dũng...
Chiều tối ngày hôm đó, anh Vương và cháu Dũng ngồi trên võng ở ngoài vườn hồng. Không biết cháu đã nói gì với anh mà khiến anh rất sợ không muốn nghe tôi nói chuyện và anh bảo: “Thôi anh biết hết rồi em không phải nói gì cả”.
Lúc chưa nói được với anh tôi rất bức xúc. Lúc đó trời đã nhá nhem tối. Cả nhà lên xe về Hà Nội, tôi và cháu Hùng thì đi xe máy. Ngoài trời thì mưa rất to trên đường đi tôi nói với cháu Hùng: “Hùng ơi, cô thấy trong người thằng Dũng có điều gì đó không bình thường, chắc là ma nhưng mà giỏi và siêu phàm lắm”...
Về đến nhà tôi điện cho anh Vương thì anh bảo xe bị thủng xăm đang dừng ở Đuôi Cá để sửa.
Sáng hôm sau tôi xuống nhà anh Vương thì anh có kể lại trên đường đi có một vụ tai nạn. Người ta nhờ xe nhà mình nhưng cháu Dũng lại nói đi đi thế là cháu Biên lái xe đi luôn. Khi về đến nhà mọi người mới nghĩ ra xe nhà mình không dừng lại để làm phúc đưa người ta đi cấp cứu là sai.
Gia đình tôi lúc này vẫn còn mông lung lắm, chúng tôi cũng chưa hiểu gì.
Sau buổi tối hôm đó tôi về nhà nhưng cả đêm tôi không ngủ được. Sáng hôm sau tôi điện cho anh Vương đang làm việc trên cơ quan và nói với anh: “Em nhìn cháu Dũng có nhiều cử chỉ không bình thường, tối hôm nay anh về nhớ hỏi lại cháu Hương những điều mà ông nội, bố mẹ và bác Huyên đã dặn nhiều lần, là mọi việc trong gia đình người quyết định cuối cùng là anh, còn đúng hay sai mới là cháu Hương”.
Dặn anh song tôi vẫn lo anh quên…
Sau khi dập điện thoại tôi gọi ngay cho chị dâu và dặn chị nhớ bảo anh hỏi cháu Hương vì em thấy trong người cháu Dũng không bình thường...
Nhưng lại có điều rất kỳ lạ là tôi với chị Thanh đang nói chuyện với nhau thì người trong cháu Dũng phát hiện ra và hình như người đó biết đang có người nghi ngờ cháu Dũng. Từ trên nhà cháu chạy xuống phòng hỏi chị Thanh: “Mẹ đang nói chuyện với ai đấy?”. Khi tôi nghe thấy cháu nói như vậy qua điện thoại thì tôi sởn hết gai ốc và nghĩ người trong cháu Dũng đã phát hiện ra tôi và chị Thanh đang nói chuyện về cháu. Lúc đó chị Thanh trả lời: “Có nói chuyện gì đâu.” Xong chị dập máy, hai phút sau tôi thấy số điện thoại nhà anh Vương điện lên nhà tôi rồi lại tắt luôn. Tôi đoán ngay là cháu Dũng đã phát hiện ra tôi đã nghi ngờ nên điện thoại lên nhưng không nói gì. Tôi điện ngay lại thì cháu Dũng nhấc máy tôi hỏi:
- Sao Dũng điện lên không nói gì với cô. Rồi cháu Dũng bảo:
- Cháu gọi lên xem có Hồng ở đó không?
Tối hôm đó không biết ai tác động vào trong suy nghĩ của tôi, lúc tôi đi ngủ thì tôi cứ Niệm Phật, xin Mẫu, và các cụ ông bà: “Nhà mình có phúc cho cháu Hương được như thế này thì con xin Mẫu và các cụ, ông bà cho con biết hiện tại trong nhà anh Vương đang có phái thiện, phái ác và trong người cháu Dũng có nửa thiện nửa ác không?”.
Cứ thế tôi nằm Niệm Phật, cầu xin Mẫu và các cụ, ông bà khai sáng cho anh con là Nguyễn Văn Vương để giải quyết vấn đề trong gia đình, cho anh em chúng con biết đường mà lội, biết lối mà đi. Tôi cứ Niệm Phật… đến khi ngủ thiếp đi.
Khoảng 9 - 10 giờ sáng tôi thấy nóng ruột, tôi xuống nhà anh Vương thì thấy chị Thanh kể lại: Sáng nay, khi cả nhà đang ngồi ở bàn ăn thì cháu Dũng đi học nhưng quay về với vẻ mặt hoảng hốt và cháu nói: “Nó đang chờ ở cầu Chương Dương, đến đấy thì nó chém chết!” Nói xong, cháu Dũng chỉ vào mình và nói: “Nó đây này, từ ngực xuống là nó, trên đầu này là của con”. Khi nói thì miệng cháu bị bóp méo, cả nhà nghe không rõ. Sau đó anh Vương hỏi: “Mày là ai mà lại vào làm hại con tao?”. Cháu Dũng định nói ra thì miệng bị bóp méo không thể nói được. Lúc đó anh Vương chỉ vào mặt Dũng và nói: “Mày là người đi theo thằng Thành từ Đồng Văn lên vào con tao…” Thì người vào Dũng liền nói: “Phạm quy”. Lúc đó Dũng tự phân bua với chính mình là: “ Đấy là bố nói chứ không phải Dũng nói”...
Sau đó anh Vương lên ban thờ thắp hương. Chị Thanh hỏi cháu Dũng: “Mày là ai mà lại vào làm khổ con tao mấy chục năm nay?” Dũng không nói gì thì chị Thanh quát to: “Thì ra bây giờ tao mới biết mày là người đi theo thằng Thành và vào con tao”…
Thì lúc đó người trong cháu Dũng mới lộ ra và nhận là một vong ở Đồng Văn theo cháu Thành, con rể tôi lên chơi với cháu Dũng và theo cháu Dũng từ đó…Lúc này trên bàn, chị Thanh để đĩa xôi thắp hương thì cháu Hùng con trai lớn của chị Thanh với tay định bốc. Chị nhìn thấy liền quát: “Xôi để thắp hương sao lại thế!” . Nghe vậy cháu Hùng rụt tay lại và nói:“Con không biết tự nhiên sao con lại thế?”. Ngay lúc đó người trong cháu Dũng chỉ vào anh Định và cháu Hùng nói:“Là người của bọn nó đấy”…
Đến trưa mọi người lên phòng cháu Dũng thì thấy có người vào cháu Dũng và tự nhận là Ông Huyên nói rằng: “Thằng Dũng nó giỏi lắm các con ơi, nó có thể xoay chuyển được cả trái đất…” (Mãi về sau này chúng tôi mới hiểu ra và biết được người vào cháu Dũng hôm đó không phải là ông Huyên mà là một người khác mạo nhận.).
Đến trưa chị Thanh đi chợ về với ý định đuổi người ở trong cháu Dũng ra khỏi nhà không để nó hành hạ con mình nữa. Chị chạy thẳng lên phòng ngủ lấy một lá bùa trị tà bỏ vào trong người đề phòng người trong cháu Dũng hại chị. Sau đó chị chạy thẳng lên phòng Dũng, vừa chạy vừa khóc ầm ỹ. Lúc này ở phòng cháu Dũng có mặt đông đủ mọi người, chị Thanh chỉ thẳng vào mặt cháu Dũng quát to: “Mày làm khổ con tao, mày làm khổ cả tao mấy chục năm nay, bây giờ tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà tao!”. Lúc đó người trong cháu Dũng nhìn thẳng vào chị Thanh với vẻ mặt sợ sệt và khóc lóc và nói: “Nhà có phúc thế này đi làm sao được”. Thế rồi chị Thanh cứ hai tay đấm vào ngực mình và kêu khóc không ai can ngăn được. Mọi người dìu chị Thanh xuống phòng. Lúc đó ông Huyên vào cháu Hương nói: “Thanh con, hãy tỉnh táo lên, đừng mắc lừa họ, con đang bị bệnh tim!”. Khi đó, chị Thanh nhận ra ngay mình đang bị người khác điều khiển, nên chị kìm chế lại.
Sau đó anh Vương gọi điện thoại cho chị Đưởng ở Đắc Lắc và nói với chị rằng: “ Chị về ngay để đi tìm mộ ông Huyên!”. Tôi ghé tai vào điện thoại thì nghe rõ tiếng chị Đưởng nói với anh Vương:
- Việc của nhà ngươi ta ở trong này ta biết hết, để xem nhà ngươi có nhắc gì đến ta không, rồi ta sẽ về.
Nghe thấy thế anh Vương hoảng hốt nói:
- Người về giúp con và đi tìm mộ bác Huyên.
Tôi thấy anh rất lo sợ. Anh bảo anh muốn chị Đưởng về ngay để kịp đi tìm mộ Bác Huyên.
Từ trước đến nay, anh Định và chị Thanh luôn luôn va chạm và xích mích những chuyện đời thường. Chúng tôi cũng chỉ là những con người bình thường nên không tránh khỏi những sai lầm. Nhưng khi ông Huyên lên, ông rất khéo léo giải hòa cho hai chị em (chị dâu, em chồng) không còn giận nhau nữa.
Nhờ có ông phân tích, hai chị em đã hiểu rõ vấn đề đã bỏ qua mọi chuyện cũ và đoàn kết một lòng. Hôm đó, có ai đó vào chị Thanh nói:
- Từ nay không được nghe Vương chỉ nghe Thanh.
Thấy thế thì Ông Huyên vào cháu Hương nói:
- Khôn ngoan nhỉ, tất cả chỉ nghe Vương không được nghe Thanh.
Lúc đó tôi lại nhớ đến câu ông nội dạy tất cả mọi việc trong gia đình chỉ nghe Vương ngoài ra không được nghe ai hết. Lúc đó tôi biết ngay là có người vào chị Thanh để làm xáo trộn gia đình anh chị.
Ngay lúc nghe cháu Hương nói như vậy, tôi thấy chị Thanh bình tĩnh lại và nhận ra mình đã bị người khác nhẩy vào để phá nhưng anh em chúng tôi đã phát hiện kịp thời.
Còn riêng tôi, tôi cảm nhận được một điều rất kỳ lạ là khi tôi nóng ruột và trong người cứ nôn nao, tôi lại xuống ngay nhà anh Vương thì chắc chắn được nghe ông bà các cụ dạy bảo. Theo tôi nghĩ đó là một linh cảm thiêng liêng. Ngày hôm sau tuy tôi không có mặt ở đó nhưng lại được anh Vương kể lại là bố mẹ tôi lên dạy bảo con cháu. Hôm đó anh Vương tôi chọn ra những người trong đại gia đình để đi tìm mộ bác Huyên. Tất cả là mười ba anh em, con cháu trong dòng họ.
Mỗi ngày sau đó, anh em chúng tôi đã nhận ra được những điều thật và giả trong gia đình. Sau đó anh Vương mới kể chuyện cho mọi người trong gia đình về chuyện của cháu Dũng hôm về quê để thẩm định lại mấy ngôi mộ. Cháu Thủy – bạn của Dũng có kể với anh Vương là có người dẫn Dũng ra bờ ao, bảo cháu cầm chai nước lên và nói vào tai:
-Mày uống đi!
Nhưng tai bên kia lại có người nói:
-Thuốc sâu đấy đừng uống!
Lúc nghe anh Vương kể ra chuyện này thì tôi nghĩ là các cụ ông bà nhà tôi đã đi theo để bảo vệ cháu. Còn phía bên kia là ai xui cầm thuốc sâu uống thì chúng tôi chưa được biết. Sự việc cứ thế xảy ra và anh Vương là người chủ chốt xử lý mọi vấn đề. Còn cử chỉ của cháu Dũng nhiều lúc rất bất thường. Anh em chúng tôi thường xuyên bàn luận và tìm cách giải quyết, vì đã nhận ra trong người cháu Dũng có cái thật, cái giả, cái thiện, cái ác.
Gần đến ngày đi tìm mộ ông Huyên thì cháu Dũng nói với bố xin thầy Đông cho con một lá bùa để tránh ma tà. Lúc đó anh Vương đã biết trong cháu Dũng có cái gì đó không đại diện cho cái thiện, rất cao siêu cho nên bùa của thầy Đông không có tác dụng gì. Khi đó chúng tôi mới vỡ lẽ câu nói của Phật: “PHẬT cao một thước, ma cao một trượng”. Trong con đường tu của chúng ta, bất cứ ai xin đừng quên câu nói này. Nhưng xin quý vị đừng quá hoang mang vì chân lý bao giờ cũng thuộc về cái thiện. Chỉ một điều làm cái ác khuất phục được, đó chính là lòng TỪ BI.
Khi đó anh Vương có nói với cháu:
- Sẽ có người cho con bùa nhưng không phải là bùa của thầy Đông.
Rồi anh Vương bảo cháu Hương:
- Con là người làm bùa cho thằng Dũng.
Ngày hôm sau, thấy cháu Hương chưa viết, anh Vương sốt ruột nhắc cháu thì cháu bảo từ từ. Hôm sau, cháu Hiền- con dâu cả của anh Vương sang thì cháu Hương bảo cháu Hiền:
- Chị vào viết cho em và đừng nhớ làm gì.
Sau đó, cháu Hương đọc cho cháu Hiền viết mấy điều cấm kị: “Cấm không được rủ rê, dẫn dắt Dũng…!”. Cháu Hương ký tên và đưa cho anh Vương. Anh Vương cầm bùa xem, rồi đưa cho cháu Dũng thì cháu Dũng bảo con không có ví. Anh Vương đi mua cho cháu Dũng một cái ví và dặn cháu phải luôn giữ bùa ở trong người. Anh hỏi lại là ai viết lá bùa này, thì cháu Hiền nhận Hương đọc cho con viết.
Anh Vương hỏi tiếp: “Thế con viết gì?”. Cháu Hiền trả lời : “Con không nhớ gì hết. Con chỉ biết, khi Hương ký và đánh một mũi tên chỉ lên trời thì ngay lập tức trời đất chuyển mưa sầm sập”. Mưa liên tục mấy ngày liền. Cả thành phố Hà Nội ngập hết và đó là đợt mưa lụt kéo dài từ ngày 30-10 đến ngày 04-11-2008 (dương lịch). Thời gian đó đã đánh dấu mốc lịch sử của đại gia đình tôi: Đi tìm mộ ÔNG HUYÊN và cũng là năm PHẬT MẪU giáng trần.
Mãi sau này khi chúng tôi đã biết Ông là ai, và khi sắp xa chúng tôi, Ông mới nói: “ Ông chính là một bộ CHÂN KINH ĐẠO NGHĨA đã về một gia đình dòng Họ Nguyễn”.
Hôm sau, cháu Dũng nói chuyện với anh Vương:
- Con đi ra đường, có người nói vào tai con cầm cái này về cho bố.
Rồi cháu đưa cho anh Vương một mẩu giấy và nói: “Bố cứ làm theo ý bố. Bố bảo sao con làm vậy.” Anh Vương có hỏi cháu là ai đưa cho con mảnh giấy này thì cháu trả lời con không biết. Anh Vương hỏi cháu bố có đọc được không. Dũng nói bố cứ đọc.
Trong tờ giấy có viết một số điều, nội dung như sau:
- Ao
- Hoa
- Ngày giỗ của Ông Huyên (mùng 04 tháng 02)
- Đi tìm mộ Ông Huyên
- Bỏ Thủy
- Mua hoa ly ly tặng Thủy
- Tại một quán trà đá.
- Trước khi đi. Tìm mộ ông Huyên
Và nói chờ ý kiến của bố. Cháu hỏi lại trong giấy người ta viết cái gì đấy thì anh Vương trả lời cái này chỉ bố biết thôi. Thấy vậy, anh Vương rất băn khoăn và suy nghĩ nhiều. Vì đã xử lý bao nhiêu sự việc thật giả nên anh đã đưa ra một quyết định đúng đắn: Việc nào thiện anh làm, việc nào không thiện anh bỏ. Rồi anh Vương bảo cháu Biên mở cái đĩa mà một người đi chùa đã đưa cho cháu Hùng từ mấy tháng trước nhưng chưa có ai xem. (Vì cháu Hùng làm ở viện Mỹ Thuật - Trường ĐH Mỹ Thuật Việt Nam, chuyên đi sưu tầm các hoa văn cổ ở các Đình,Chùa làm tư liệu cho Viện ).
Hôm đó như có ai xui khiến, anh Vương lại mở cái đĩa đó, bắt tất cả mọi người trong gia đình ngồi nghe và tụng theo. Nội dung đĩa đó là: “Sám cầu siêu độ chúng sinh nơi địa ngục”. Khi nghe xong hai đĩa này thì đã là 11h đêm, mọi người đi ngủ. Cháu Biên mang đĩa này lên phòng cháu Dũng mở bằng máy tính cho Dũng nghe. Vì lúc cả nhà ngồi nghe và tụng thì Dũng không nghe. Lúc đó, anh Vương đang nằm ngủ cháu Dũng hốt hoảng chạy xuống phòng gõ cửa và nói:
- Bố ơi, thằng Biên nó mở cái gì mà nghe sợ thế? Bố bảo nó tắt đi!
Nghe thấy vậy anh Vương liền bảo:
- Bố bảo nó mở thì con phải nghe.
Dũng lên giường nằm, người run bần bật, chân tay co rúm rồi lăn lộn và nói: “ Chỉ sợ một lúc thôi”. Lúc đó, anh Vương quát: “Mày phải ra khỏi nhà tao!” Và bảo chị Thanh mở hết cửa ra để đuổi “nó” đi. Người trong Dũng nói: “ Nhà có phúc dầy thế này thì làm sao mà đi được”.
Nói xong anh ghi bốn câu niệm Phật:
- Nam mô bổn sư Thích Ca Mô Ni Phật.
- Nam mô Đại Từ Di Lạc Tôn Phật.
- Nam mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát.
- Nam mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát.
Rồi dán trong phòng của cháu Dũng nhưng khi đi ngủ thì cháu lại quay ngược lại để không nhìn thấy những câu niệm Phật đó.
Trưa hôm sau, anh Vương đang nằm ngủ trong phòng thì cháu Dũng chạy lên bảo:
-Bố ơi, Bố bảo mọi người cất hết dao đi!
Anh Vương nghe vậy vội vàng làm theo vì sợ người trong Dũng làm điều gì nguy hiểm đến mọi người. Sau đó anh lên phòng thì chị Thanh nói: “ Anh à, ma nó sợ dao đấy!”. Anh Vương nghĩ lại ngay, mình lại bị “nó” lừa rồi. Và liền nghĩ ra: Hình như người trong Dũng sợ những vật sắc nhọn. Anh tự mình cắm mấy cái kim khâu dưới nệm ngay đầu giường và chân giường cháu Dũng ngủ mà không cho cháu biết.
Sau một đêm thì điều kỳ lạ đã xảy ra:
Sáng hôm đó, cháu Dũng soi gương và thấy một vệt rạch dài chạy dọc khuôn mặt. Cháu chạy xuống bảo với mọi người:
- Không hiểu tại sao hôm nay mặt cháu có một vết rạch đỏ chạy thẳng từ trán xuống sống mũi chia mặt cháu ra làm hai nửa.
Anh Vương kiểm tra lại mấy cây kim vẫn nằm im ở dưới nệm. Thế rồi, mọi người trong gia đình nhận ra, trong Dũng có hai phái: Thiện, Ác đang lôi kéo.
Thế rồi anh em tôi quyết định ngày đi tìm mộ ông Huyên về đoàn tụ cùng với ông bà, cha mẹ tôi ở Hà Nam. Lúc đó anh em tôi không hề biết đó là một thử thách mà PHẬT ĐỊA MẪU đưa xuống để thử lòng đại gia đình tôi. Mà người đứng đầu là anh trai tôi - Nguyễn Văn Vương . Lúc này, anh em tôi chỉ biết rằng, bằng một tấm lòng của một người con, cháu thấy bác mình khổ quá không thể chậm trễ, phải đưa bác về càng sớm càng tốt.
Thế là không bao lâu, anh em tôi quyết định ngày đưa bác về là ngày 6/10/2008 (âm lịch). Anh Vương chọn danh sách những người đi tìm mộ bác. Tất cả con cháu là mười ba người, trong đó có tôi và anh Nguyễn Văn Định ở Cần Thơ. Anh Định về trước tôi mấy ngày(đi bằng xe đò). Anh đi chuyến xe Thành Lộc từ Cần Thơ ra Hà Nội. Khi ra tới Ninh Thuận Phan Rang, xe đò anh bị lật xuống vực, chết mấy người nhưng anh chỉ bị thương nhẹ vào bệnh viên hai ngày rồi vẫn quyết tâm về Hà Nội vì một lý tưởng cao đẹp - về tìm mộ bác.
Còn tôi đúng ngày 5/10/2008 (âm lịch) tôi mới lên máy bay về Hà Nội. Không hiểu sao tôi quyết tâm về Hà Nội cho bằng được. Sau này tôi mới hiểu đó là sự sắp đặt của Trời Đất và là định mệnh. (NGƯỜI khiến tôi phải về). Tôi đã mua vé máy bay và thử thách đầu tiên dành cho tôi đó là sân bay Tân Sơn nhất xảy ra hỏa hoạn (ngày 27-10-2008 dương lịch) nhằm ngày…………Có thể đó là sự trùng hợp, hay sự thử thách làm lung lạc tinh thần tôi để tôi sợ mà không dám về. Tôi theo dõi thấy sân bay vẫn hoạt động bình thường nên vẫn quyết định về.
Trưa ngày 4/10 tôi nằm nghỉ trưa và suy nghĩ miên man về chuyện gia đình và tôi rất hoang mang về chuyến đi này. Ông xã vì lo sợ nên không đồng ý cho tôi về, đòi hủy vé máy bay. Không hiểu sao, tôi vẫn quyết định về cho bằng được.
Đang nằm suy nghĩ miên man tôi nghe tiếng người nữ nói bên tai tôi. “Con Tám chuyến này về chết mà không gặp con Bảy”. Bảy ở đây là chị gái trên tôi. Tôi giấu ông xã chuyện này vì sợ ông xã không cho về. Tôi nghĩ chết có số, nếu số chết ở trong nhà cũng chết. Chị Sáu điện thoại cho tôi dặn dò tôi lên máy bay phải niệm Phật. Sau này tôi mới hiểu đó là sự thử thách thứ hai dành cho tôi. Nghe lời chị, tôi lên máy bay và niệm Phật ra tới Hà Nội. Đúng thời gian này, Hà Nội xảy ra mưa rất lớn, nước ngập lụt hết thành phố Hà Nội. Mãi sau này chúng tôi mới biết đó là sự linh hiển của Trời Đất trước khi PHẬT ĐỊA MẪU giáng trần và cũng là thử thách của NGƯỜI ban xuống cho môt đại gia đình nhỏ bé của chúng tôi. (Nói là một đại gia đình nghĩa là tất cả anh em, con cháu chúng tôi, nhưng lại rất nhỏ bé trước sự thử thách của thiên nhiên lúc đó). Tôi xuống sân bay Nội Bài trời mưa xối xả. Cả Hà Nội chìm trong biển nước. Gia đình tôi không ai đi đón tôi được vì đường trong thành phố ngập hết. Thật lạ như có sự sắp đặt, có anh tài xế taxi hứa sẽ tìm đường đưa tôi vào trong thành phố. Tôi đi tắc xi lòng vòng tránh đường ngập nước mấy tiếng đồng hồ rồi cũng về được chợ Mơ. Tâm niệm tôi chỉ mong sao mua được một bó hoa về cúng Phật và ông bà. Lạ thay, xe taxi bỏ tôi xuống ngay một tiệm bán hoa. Tôi mua một bó hoa, một tay vác valy, một tay ôm bó hoa lếch thếch lội dưới nước, dưới trời mưa như trút nước. Tự nhiên có một anh xe ôm cứ đi theo tôi mời tôi lên xe. Anh hứa sẽ tìm đường đưa tôi về đến ngõ Trại Cá, đường Trương Định. Rồi tôi cũng về đến nhà anh Vương. Sau khi sắp lễ để lên ban thờ thắp nhang xong, anh kêu tôi phải ra ngồi nghe đĩa kinh “Cứu độ chúng sinh nơi địa ngục” liền, vì anh sợ những điều không tốt sẽ làm hại tôi.
Anh kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Tôi thấy mọi việc trở nên bí hiểm. Tôi nghe anh tôi thông báo đêm nay, mười hai giờ đêm sẽ đi tìm mộ bác. Lúc này phần vì mệt, vì say máy bay, phần vì không hiểu tại sao anh tôi lại quyết định đi tìm mộ khi trời đang mưa lụt thế này. Tôi suy nghĩ, thành phố Hà Nội có nơi ngập gần một mét nước thì ngoài cánh đồng ở Hà Tây sẽ ra sao? Tôi thầm thắc mắc trong lòng nhưng cũng không nói gì. Anh em chúng tôi đều đồng lòng và chuẩn bị những thủ tục để đi tìm mộ bác rất chu đáo. Lúc chuẩn bị lên đường thì tâm trí của anh em chúng tôi rất hoảng sợ.Thấy vậy ông nội, bố mẹ và bác Huyên lên để căn dặn chúng tôi một điều là: “Tâm của các con vững thì không ai làm gì các con được. Các con cứ đi rồi sẽ thành công, không sợ bất cứ điều gì”. Và chúng tôi tin vào điều đó.
Khi chúng tôi lên xe, trời đổ cơn mưa như trút nước. Tôi thấy lo sợ nhưng không dám nói gì. Trời rất lạnh, tôi chợt nghĩ, nếu cứ mưa thế này chắc chưa tìm được mộ bác, anh em chúng tôi đã bị cảm lạnh hết.
Tôi thầm trách anh tôi sao không để qua đợt lũ lụt này hãy đi tìm Bác. Sau này tôi mới hiểu hết được giá trị về quyết định sáng suốt của anh. Nếu không có quyết định “khác người” ấy, liệu cái phúc (phước) có đến với gia đình tôi ngày hôm nay không? Tôi ngồi trong xe nói với các anh chị em, tất cả cùng niệm Phật nhé. Tôi chưa hiểu biết gì về Phật Pháp lắm nhưng cũng vẫn cứ niệm “Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ, cứu nạn cho anh em chúng con tìm được bác con về”. Kỳ lạ thay mười lăm phút sau đó, Trời tạnh hẳn như một phép màu cũng là lúc chúng tôi đến đất Hà Tây.
Các anh tôi đã mua mấy chục tấm tôn và hơn chục cây tre để phòng khi mộ nằm sâu dưới nước thì phải cắm tôn xung quanh để chặn và tát nước để tìm cho bằng được mộ bác. Tôi ngồi bên cháu Hương. Lúc này bác tôi (tức ông Huyên) vào cháu Hương vừa xúc động vừa vui mừng vì con cháu đã đi tìm ông trong đêm mưa ngập lụt như vậy.
Đúng ba giờ sáng, ông dẫn chúng tôi ra một bờ sông, giữa cánh đồng mênh mông nước, thuộc thôn Vân Đình, xóm Vân Đình, xã Vân Đình, thị trấn Vân Đình, tỉnh Hà Tây. Khi chúng tôi đi đến một chiếc cầu bắc qua con mương, chúng tôi thấy cháu Hương chạy ngược lại bờ mương. Tất cả anh em đều bỏ dép ra mà chạy theo không kịp. Trên bờ mương, cây gai xấu hổ mọc cao lưng chừng người. Đến một lùm cây rậm cạnh bụi tre thì thấy cháu Hương đứng lại dậm chân, khóc và nói: “ Ông ở đây các con ơi!”.
Tôi vui mừng khi thấy bác chỉ trên một bờ đất khô chạy dọc bờ sông. Khi chúng tôi tới nơi Trời lại đổ mưa như trút nước. Tất cả cháu trai tập trung căng bạt, còn các cháu gái thì bưng lễ vật để cúng thổ công thần đất ở đó. Mọi việc đang diễn ra thuận lợi thì đột nhiên cháu Hà - con gái thứ hai của chị Sáu, mặt cháu tái mét như không còn máu, chân như không còn đứng vững được nữa. Chị tôi đỡ cháu thì cháu ngất gục xuống tay chị. Mọi người bảo cháu bị trúng gió. Ngay lúc đó, chị Sáu và cháu Hùng bế cháu Hà ra xe. Chị tôi lấy dầu và đánh gió cho cháu được một lúc thì cháu Hà tỉnh hơn và nói với chị Sáu:
- Mẹ ơi, mẹ bảo chị Hiền ra với con. (Hiền là vợ của cháu Hùng)
Chị Sáu nghe vậy giận và quát lên:
- Đến đây để làm chứ không phải đến đây để trông mày. Quát xong chị tôi lại nghĩ, nhà mình đang có chuyện như thế này rồi người ta hại cháu chết thì sao?
Nghĩ vậy chị tôi lại buộc túi ni-lon vào chân cháu để cõng cháu ra bờ mương ngồi.
Đúng bảy giờ sáng, chúng tôi bắt đầu đào chỗ bác chỉ. Đào được khoảng hơn 1m, tất cả chúng tôi đã mệt nhoài. Tôi và anh Vương đi vào làng thuê người đào giúp. Nhưng lạ thay, ông không cho người lạ đào mà phải chính tay chúng tôi đào mới được. Lúc đó tôi phân vân, bác không thương chúng tôi sao mà không cho người ta đào giúp? Sau thấy chúng tôi mệt quá ông cũng đồng ý. Sau này, tôi mới hiểu đó là thử thách của MẪU về chữ hiếu và tình thương của gia đình chúng tôi đối với một người bác rất nghèo khổ, chết vì đói rét như thế nào.
Cứ thế anh em con cháu người thì xúc đất, người thì múc nước, đào được đến đâu thì nước chảy vào đến đó. Vì vậy, chúng tôi cứ vừa đào, vừa múc nước, cứ một xô đất đào lên thì chị em tôi lại nắn xem có hài cốt của ông bị lẫn vào đó không. Cứ thế đến khoảng tám giờ sáng, anh em con cháu cũng mệt, vừa đói, vừa rét, vừa thức đêm, vừa say xe. Vì thương bác nên anh em chúng tôi lại tiếp tục đào đất.
Lúc bấy giờ anh Vương nghe Ông Huyên nói bây giờ con cháu phải trực tiếp đào chứ không để người ngoài đào. Anh Vương nhẩy ngay xuống hố. Lúc anh ấn xà beng xuống khoảng tám mươi phân thì thấy Ông Huyên nói đào đến đó thì dừng lại.
Một lúc sau, khi đã đào gần đến độ sâu đó, mọi người đang rất cố gắng để chiến đấu với cái đói và mệt, thì chị Sáu thấy trong người bủn rủn, chân tay rã rời. Chị tôi chạy tới bên cạnh cháu Hương ngồi cách đó khoảng vài mét để nghỉ cho đỡ mệt thì đột nhiên tôi thấy ông vào cháu Hương khóc to, ông nói: (Trích lời kể của chị Sáu)
- Các con cố lên sắp tới rồi! Ông sẽ theo các con về và chứng cho
các con.
Nghe vậy tôi ôm ông và nói:
- Ông ơi, Ông yên tâm chúng con sẽ cố gắng tìm bằng được ông về!
Nói xong, tôi đứng dậy và ra xách những xô đất. Lúc đó, tôi thấy trong người khoẻ khoắn, tỉnh táo đến kì lạ như vừa có một liều thuốc diệu kỳ. Anh em con cháu vẫn tiếp tục đào thì anh Vương cầm bản đồ cháu Hương vẽ trước đó mấy ngày mà tôi không biết. Lúc mang bản đồ ra xem, thì tôi thấy bản đồ và chỗ đào hiện tại sao lại giống nhau đến thế.
Khi cháu Hùng, cháu Biên đang đào đến độ sâu gần 4m, lúc đó là 11 giờ trưa thì nghe tiếng ông vào cháu Hương và nói:
- Tới rồi, dừng lại! Các con hãy bốc tất cả những cái gì ở dưới đấy lên rồi ông sẽ theo các con về và chứng cho các con.
Chúng tôi làm theo lời Ông dặn, bốc hết phần đất ở độ sâu đó đưa vào một cái tiểu sành được lót bằng một tấm vải đỏ, và tiến hành đầy đủ các thủ tục như một nghi lễ sang cát. Khi anh em chúng tôi khiêng tiểu ra xe Trời lại đổ mưa. Tôi có cảm giác như chưa bao giờ Trời lại mưa lớn như thế. Lúc này, tôi đã cảm nhận được điều gì đó quá linh thiêng của Trời Đất. Mãi sau này tôi mới hiểu được đó là môt sự thử thách, một sự theo dõi, một sự cảm động của cả một cộng đồng Phật, Trời, Thánh, Thần đang nhìn và chứng cho tấm lòng thành của một đại gia đình nhỏ bé đối với người bác của mình.
(Trích lời kể của chị Sáu)
Chúng tôi lên đường về Hà Nam lúc đó khoảng một giờ chiều. Mọi người vừa đói, vừa rét, vừa say xe nên ghé vào quán ăn lót dạ, xong lại lên xe để về ngay cho kịp giờ. Trên đường về thì mưa nhỏ nhưng dai dẳng. Đường bị ngập mênh mông nước vì mấy ngày hôm đó mưa rất to. Trong suy nghĩ của tôi lại lo không biết ngoài nghĩa địa gần nhà chỗ đưa bác về có ngập không? Và tôi bảo anh Vương điện cho sư Đông lên nghĩa trang cắm hướng để mộ. Khi chúng tôi về tới nghĩa trang quê tôi thì trời lại mưa như trút nước. Lúc chúng tôi khiêng quách xuống để làm thủ tục thắp hương và hạ huyệt thì trời ngớt mưa. Khi đào nhát xẻng đầu tiên thì trời hửng nắng, lúc đó vào khoảng năm giờ chiều. Tôi thấy rất lạ là tại sao trời đang âm u mà lại hửng nắng ngay như vậy.
Lúc đó chị Thắm đi trên thành mộ bên cạnh và nói:
-Tao bảo nắng là nắng mà mưa là mưa có sai đâu. (Chị Thắm là chị gái trên tôi). Chúng tôi cố làm xong trước khi trời tối và công việc đến đây cũng đã ổn.
Anh em chúng tôi lên xe đi về. Lúc về đến nhà thì trời cũng vừa tối. Tôi và chị Thanh nói với nhau, hai chị em lên thắp hương các cụ còn để đến ngày mai mời sư Đông lên rồi làm mâm cơm cúng. Xong chị em tôi đi nấu cơm ăn như thường lệ. Ăn cơm xong, cháu Hùng, Hiền, Biên, Hà lên ôtô về Hà Nội để ngày hôm sau đi làm. Anh em chúng tôi chuyện trò ai nấy đều rất mừng và phấn khởi vì đã tìm được mộ của bác.
Đến khoảng mười giờ đêm thì chúng tôi đi ngủ. Vừa nằm một lúc thì cháu Hùng điện thoại về nói rằng xe bị chết máy. Anh Vương xuống nhà thông báo cho chúng tôi là xe của cháu Hùng bị chết máy. Tôi không ngủ được. Một lúc thì tôi thấy chị Thắm cứ lẩm bẩm nói:
- Bảo làm mâm cơm thắp hương tìm thấy mộ bác mà không làm thì xe chết máy là đúng.
Nghe vậy tôi ngồi dậy và đập vào vai chị và hỏi:
- Chị tỉnh hay mơ thế?
Chị Thắm hẩy tôi một cái và nói:
- Ngủ đi!
Tôi nhìn vào mặt chị thì thấy hai mắt của chị đỏ ngàu, còn khuôn mặt thì rất dữ dằn. Vừa lúc đó thì chị Nương (chị gái thứ ba nhà tôi) và em Bẩy bật dậy khi nghe chị Thắm lại nói:
- Tìm được mộ bác Huyên, các con không làm mâm cơm thắp hương thì xe chết máy là đúng.
Lúc đó, chị Nương và em Bẩy rất sợ hãi quay ra bảo tôi:
- Không làm mâm cơm thắp hương mẹ về trách đấy. Lúc đấy người tôi cứ run bắn lên, tôi bảo:
- Không phải mẹ, mà các cụ ông bà nhà mình cũng không trách đâu, mà là tà ma đấy.
Tôi lại quát to:
-Lên gọi anh Vương, chị Thanh xuống đây và gọi cháu Hương bên nhà bác Toản về đây.
Lúc đó, anh Định nằm ở giường bên cạnh cũng nghi ngờ không biết có phải mẹ hay không thì anh Vương và chị Thanh ở trên lầu xuống, anh hỏi:
- Thắm có biết anh là ai không?
Chị Thắm nói:
- Anh là anh Vương của em đứa nào mà động đến anh Vương thì tao đánh cho bỏ mẹ. Anh Vương lại nói tiếp:
- Đã bóc mẽ ra rồi mà vẫn còn nhảy vào giả làm mẹ à?
Lúc đó người trong chị Thắm luôn miệng nói:
- Bảo làm mâm cơm thắp hương không làm thì xe chết máy là đúng.
Cùng lúc đó thì cháu Hương ở bên bác Toản về đến nhà, anh Vương có nói với cháu:
- Con ngồi vào đây xin cho bố gặp bà.
Cháu Hương ngồi vào giường, ngay lúc đó mẹ tôi vào cháu Hương, anh Vương liền hỏi:
- Mẹ ơi!công việc chúng con đi tìm mộ bác Huyên hôm nay có sai xót điều gì không hả Mẹ?
Mẹ tôi bảo:
- Các con không sai gì cả, mà cả họ mừng lắm, không trách các con điều gì đâu.
Nói vậy xong, mẹ tôi ra khỏi người cháu Hương. Lúc đó, người vào chị Thắm để giả làm mẹ cũng ra khỏi người chị Thắm vì đã bị anh em chúng tôi bóc mẽ.
Xong rồi cả nhà đi ngủ. Tầm nửa đêm có một tiếng nổ rất to mà cả bốn chị em tôi đều bật dậy, riêng cháu Hương thì ngủ rất ngon như không hề nghe thấy gì. Bốn chị em tôi người thì bảo tiếng lốp ôtô nổ, người thì bảo cái ghế đổ, người thì bảo cái gì nổ to thế. Còn riêng tôi nghĩ thì tiếng nổ đó là chứng giám của Trời Phật cho đại gia đình chúng tôi về sự hiếu thảo của con cháu đối với các cụ, ông bà… Vì đã làm được một việc lớn.
Sáng ngày hôm sau, cả gia đình chúng tôi mỗi người mỗi việc, người thì nấu cơm, người thì cắm hoa… chờ Sư Đông lên làm lễ. Sau khi xong việc, chiều hôm đó anh em chúng tôi lại chuẩn bị lên Hà Nội. Tôi nghe anh Vương nói tìm được mộ bác Huyên về thì không còn lo sợ gì nữa.
Về đến nhà thì tôi và cháu Hà đều có cảm giác kì lạ là cả hai mẹ con tôi đều rất run sợ. Tôi và cháu còn không dám soi gương, chưa bao giờ tôi có cảm giác như thế. Tôi thấy trong người cứ nóng ruột, tôi lại lấy xe đi xuống nhà anh Vương. Khi xuống đến nơi thì anh Vương nói với tôi và cả nhà là tìm được mộ bác Huyên, anh mới có một giấc ngủ ngon. Khi nghe thấy anh nói thế thì người tôi lại càng lo lắng, tôi nói với anh rằng:
- Vẫn còn điều gì chưa biết được nên em vẫn thấy có cảm giác sợ lắm.
Anh Vương nghĩ ra và bảo cháu Hiền, con dâu của anh về nhà cầm quyển sổ mà hôm đầu tiên đi thẩm định những ngôi mộ mang sang cho anh xem lại. Khi xem xong thì anh phát hiện ra những vong giả nhận là người trong dòng họ, ở vùng nào thì ở đó đều có người trong gia đình chúng tôi sinh sống. Lúc anh Vương phát hiện ra điều đó thì tôi thấy điều lạ lùng là cái cảm giác nặng người và run sợ đó hết ngay.
Và tôi hỏi cháu Hà con gái tôi cháu cũng không còn cảm giác như thế nữa.
Buổi tối hôm đó tôi lại xuống nhà anh Vương, tôi lại được nghe bố mẹ, bác Huyên và ông nội tôi lên nói chuyện. Khi tìm được mộ bác Huyên thì con cháu trong dòng họ Nguyễn không còn lo sợ đến tính mạng nữa. Nghe vậy tôi có suy nghĩ sự việc trong gia đình chúng tôi là một sự việc rất quan trọng mà anh em chúng tôi chưa hề hay biết, chỉ nghĩ rằng nhà mình được phúc nên đã tìm được mộ bác với tấm lòng hiếu thảo của con cháu trong dòng họ Nguyễn.
Từ đó “Ông Huyên” một cái tên mà chúng tôi đã thân mật gọi ông như thế. Ông đã ở luôn trong gia đình anh tôi mọi lúc, mọi nơi. Ông ngự luôn trong người cháu Hương đi chơi với chúng tôi, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn của đại gia đình chúng tôi. Chúng tôi rất hạnh phúc và quí ông vô cùng. Ông luôn ở trong cháu Hương và dạy dỗ tất cả chúng tôi từ anh Vương tôi trở xuống cho đến cháu nhỏ nhất là cháu nội của anh tôi.
Chúng tôi vẫn thân mật với Ông, kính trọng Ông như một người cha trong gia đình. Ông không bao giờ giận chúng tôi dù có một số con cháu đã làm Ông buồn rơi nươc mắt. Ông vào cháu Hương đi bán hoa tết, tuy bán không được lời bao nhiêu nhưng Ông rất vui, Ông nói:“Để cho các con biết kiếm đồng tiền cực khổ như thế nào?”.
Những con cháu nào tính tình nóng nảy mắc nhiều lầm lỗi, Ông dạy dỗ nhiều hơn. Ông kiên trì đến mức kinh ngạc, Ông khuyên nhủ chúng tôi lấy chữ hiếu làm đầu.
Mãi sau này dần dần chúng tôi phát hiện ra những lời dạy dỗ của Ông không giống như một người cha, người bác bình thường. Trong những lời dạy dỗ đó có chứa đựng sự Từ Bi, Hỉ, Xả của Phật Pháp mà chỉ người Trời mới có được. Chúng tôi mới nhận ra Ông chính là một vị bồ tát mà Phật Địa Mẫu đã ban Ông xuống trần gian vào gia đình tôi, để dạy dỗ và dẫn dắt đại gia đình chúng tôi tu theo con đường của Phật Địa Mẫu.
Hồi đó anh Định tôi rất hay đi câu cá giải trí và mỗi lần đi câu còn mang rất nhiều cá về ăn và còn cho anh em nữa. Ông đã rất khéo léo dạy dỗ và khuyên bảo
Tôi xin trích ra lời khuyên của Ông:
“Con nói rằng con đi câu cá giải trí mà vẫn đem cá về ăn, nếu con đặt cần câu xuống, cá cắn câu con không giật thì đó mới là con đang thiền. Và ngày hôm đó con đã câu được trăm con cá có tâm nó không mắc lưới vào đầu con”.
Tôi đã nhận ra ông đang hướng gia đình tôi đi vào con đường nào và tôi hàng ngày khuyên anh Định bỏ đi câu cá. Ít lâu sau đó anh đã bỏ hẳn. Rồi Ông dạy: “Cái đạo làm người khác nhau con vật. Con vật còn biết thương nhau huống chi là con người, huống chi là ruột non, ruột già. Năm châu bốn bể còn là một lòng huống chi là anh em, vợ chồng”.
(Câu này Ông dạy dỗ chung bao gồm rất nhiều thành viên trong gia đình tôi. Nhờ câu nói này mà chúng tôi, mỗi thành viên trong gia đình đã nhận ra phải sống đoàn kết, sống vị tha hơn và tha thứ tất cả lỗi lầm cho nhau.)
Điều đặc biệt là Ông không bao giờ cho chúng tôi biết Ông là một vị Bồ Tát. Cho tới khi chúng tôi tự nhận ra, Ông mới nói: “Ông ở trong ngôi Tam Bảo. Bất kỳ ngôi chùa nào cũng có ông nhưng là ai thì khi các con tu chánh niệm Ông sẽ cho các con biết”.
Xin kính chào đại gia đình các Phật tử theo nhà Phật. Tôi là Thíchquangnhân, có thể đây là cái duyên của đại gia đình quý Phật tử chăng? và cũng có thể là cái duyên của Thíchquangnhân tôi được biết câu chuyện này.
Trả lờiXóaTrước hết cho Thíchquangnhân tôi được có một vài cảm nghĩ thông qua câu chuyện mà quý vị đã đăng lên đây.
Cái điều đã đến với gia đình quý Phật tử được gia đình quý Phật tử đón nhận như vật thật đáng chân trọng.
Chỉ có thể là cái duyên mới được như vậy.
Xong quý Phật tử cũng phải hiểu rằng, đã là Duyên thì chỉ có thời hạn mà thôi. Vũ trụ luôn vận động luôn thay đổi...nên cơ hội để có duyên như thế còn phải dành cho những chúng sinh khác nữa.
Phật không đâu xa lạ cả, mà ở ngay trong ta đó thôi. Mỗi người đều có Đức Phật của mình.
Hãy giác ngộ chính mình, làm điều thiện, bỏ những thói hư tật xấu, giúp đỡ chúng sinh khi hoạn nạn. Sống có Đạo với đấng tối cao, có hiếu với tổ tiên, ông bà cha mẹ, có nghĩa có tình với anh em, làng xóm...
Đó chính là thiện căn mà đức Phật muốn chúng ta làm.
Các huynh cũng đừng cố gắng tìm những điều quá xa vời trong khi điều trước mắt các huynh không làm được. Vô tình các huynh đã đánh mất thiện căn mà người đã ban cho đó.
Để làm tròn kiếp của một con người là vô cùng khó, cả đời mấy ai được thế đâu, hãy cố gắng sống và gìn giữ cái ân huệ mà người đã ban cho ta được sống, nếm chải sự sung sướng, đau khổ...của kiếp người. Bởi chỉ khi có nếm chải được những điều đó thì con người chúng ta mới giác ngộ được.
Hôn nay, Thíchquangnhân tôi chỉ có thể nói chút ít coi như một ý kiến với quý phật tử như vậy. Hôm khác chúng ta sẽ cùng nói cụ thể hơn về câu chuyện của quý Phật tử đã đưa lên đây.
Thíchquangnhân xin chúc quý Phật tử an lành.