Bài 1 . Gia miêu ngoại trang – Nơi phát tích của nhà Nguyễn.

11/21/2024 |

 Bài 1 . Gia miêu ngoại trang – Nơi phát tích của nhà Nguyễn.

Xin theo dõi tiếp bài 2. Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

Bài 6. Thất sơn mầu nhiệm .Tác giả: Nguyễn Văn Hầu.

9/19/2024 |

 Bài 6. Thất sơn mầu nhiệm .Tác giả: Nguyễn Văn Hầu.

Xin theo dõi tiếp bài 7. Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

Bài 3. Thất sơn mầu nhiệm .Tác giả: Nguyễn Văn Hầu.

8/31/2024 |

 Bài 3. Thất sơn mầu nhiệm .Tác giả: Nguyễn Văn Hầu.

Xin theo dõi tiếp bài 4. Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

BIA LĂNG MINH MẠNG.

3/29/2024 |

 BIA LĂNG MINH MẠNG.

Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

ĐỀN ÔNG HOÀNG BẢY. XUÂN 2024.

3/22/2024 |

 ĐỀN ÔNG HOÀNG BẢY. XUÂN 2024.

Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

HUẾ NGÀY XƯA . BỬU KẾ.

3/21/2024 |

HUẾ NGÀY XƯA . BỬU KẾ. 

Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

BÀI 9 .VÂN CÁT THẦN NỮ TRUYỆN.CỦA ĐOÀN THỊ ĐIỂM. Tác giả Doctor Olga Dror - Lê Thị Huệ dịch.

3/18/2024 |

 BÀI 9 .VÂN CÁT THẦN NỮ TRUYỆN.CỦA ĐOÀN THỊ ĐIỂM. Tác giả Doctor Olga Dror - Lê Thị Huệ dịch.

Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

NHỮNG NGƯỜI BẠN CỐ ĐÔ HUẾ . TẬP XX - NĂM 1933.KINH THÀNH HUẾ BẢN ĐỒ HỌC.Tác giả H.COSSERAT.

3/17/2024 |

 NHỮNG NGƯỜI BẠN CỐ ĐÔ HUẾ . TẬP XX - NĂM 1933.KINH THÀNH HUẾ BẢN ĐỒ HỌC.Tác giả H.COSSERAT.

Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

LĂNG MẪU LIỄU HẠNH TẠI TIÊN HƯƠNG - VỤ BẢN - NAM ĐỊNH.

2/13/2024 |

 LĂNG MẪU LIỄU HẠNH TẠI TIÊN HƯƠNG - VỤ BẢN - NAM ĐỊNH.

Thân ái. dienbatn.

Xem chi tiết…

CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ . NGƯỜI MỸ NIỆM CHÚ .TÁC GIẢ Atoanmt.

6/09/2019 |
CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ . NGƯỜI MỸ NIỆM CHÚ .TÁC GIẢ Atoanmt.

LỜI NGỎ : dienbatn sẽ đăng lại một số bài viết hay của các ACE thế hệ trước từng làm mưa làm gió trên các diễn đàn Huyền thuật. Việc này nhằm ôn lại những kỷ niệm xưa cũ , và cũng thầm nhớ lại và tri ân những đóng góp của họ vào tri thức Huyền thuật của nước nhà. dienbatn chỉ chỉnh sửa một số lỗi chính tả ,còn để nguyên chất giọng vùng miền của họ.Xin chân thành cảm ơn các tác giả.

GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ Atoanmt.
Trong cuộc đời , dienbatn chưa diện kiến với Atoanmt nhưng dienbatn rất quý trọng những gì mà tác giả đã đóng góp vào tri thức Huyền thuật của nước nhà. Xin trân trọng cảm ơn tác giả.
Tự Họa của Atoanmt :
Nửa Lính, nửa Quan, nửa Thầy, nửa Thợ:
Đầu đầy...Chí !, lang-thang trên 4 vùng đất Việt,
Ít Tiền, ít Bạc, ít Bạn, ít Bè:
Bụng thiếu...Cơm !, trằn-trọc dưới 8 hướng trời Tây.

NGƯỜI MỸ NIỆM CHÚ .


Trước hết, các bạn có biết là 2 chân của chúng ta KHÔNG BAO GIỜ DÀI BẰNG NHAU KHÔNG? Nếu bạn ngồi dựa vào tường, hoặc ghế có lưng dựa thẳng, rồi duỗi 2 chân ra, sao cho chân và thân tạo thành 90 độ. (hãy nhờ ai đó dùng bàn tay nâng 2 gót chân của mình lên thật thằng, đầu gối không cong!) Bạn hỏi họ xem hai gót chân của bạn có bằng nhau không? Bạn sẽ được trả lời là...so-le, cái dài, cái ngắn!
Tôi có dịp du học ở Mỹ, và đến năm 1972 tôi thực-tập ở Salt Lake City thuộc Bang Utah. Một hôm tôi mượn con ngựa của 1 Ông Mỹ dân địa-phương, và định cỡi chạy 1 vòng nhỏ chơi, nhưng không ngờ con ngựa trở chứng, nó phi nước đại, thẳng vào rừng, có những đoạn lên đồi, trên lớp lá khô, phía duới là lá mục nên con ngựa cũng trợt lên trợt xuống, làm tôi phát hoảng, nhưng vẫn cố đeo dính nó, vì sợ nó chạy mất, phải bồi thường.
Ðến khi lên đỉnh của 1 cái đồi nhỏ, có một căn nhà rất lớn. Sau này tôi mới biết đó là căn Nhà Nguyện của Ðạo Mormon, Ðây cũng như Ðạo Tin-Lành, tách ra từ Ðạo Thiên-Chúa.. Chỉ có chút khác biệt là họ không có nhà Thờ, và theo giáo-lý của họ, họ không Thờ hình-tượng của Ðức Chúa Giê-Su, mà họ chỉ có Nhà Nguyện, và cây Thập Tự Giá...Sống trên đất nước được coi là có sự khoa-học kỹ thuật hầu như cao nhất thế-giới, vậy mà người theo Đạo Mormon lại không tin và không dùng các kỹ-thuật mới. Khu nhà họ ở không có…giây điện, không xài các máy móc bằng điện! họ lại dùng đèn dầu! và di chuyển bằng xe Ngựa! Nên Chính-phủ bắt buộc phải làm cặp theo các con đường tráng nhựa, bằng đường đất để họ xài xe Ngựa hoặc xe Bò …Con ngựa dừng lại trước sân Nhà Nguyện, và thản-nhiên đứng ăn những cành lá của 1 loại cây lạ trước sân. Tôi bèn vội vàng phóng xuống và cột con ngựa vào luôn cây đó. 

Chữ Thiên.

Có lẽ tiếng vó ngựa đã làm người trong nhà nghe tiếng, nên họ chạy ra, toàn là Mỹ Trắng, khoảng 30 người, và cỡ từ 12 cho đến 50 tuổi. Họ rất ngạc-nhiên khi thấy tôi, hỏi tôi là người nước nào? tôi chỉ đáp chung chung là người…"Du Học-Sinh"... Nhưng họ rất thân-thiện và sốt-sắng mời tôi vào nhà Nguyện, mời ăn uống, đồng-thời họ cũng trình-bày sơ về Ðạo, cũng như căn nhà Nguyện của họ. Họ nói cho tôi biết về 2 cái chân...so le của tôi!, coi như chênh-lệch khoảng 1,5cm!. tôi nghe chưa biết phải kiểm- chứng ra sao, thì may quá, cô con gái của chủ Ngựa chạy đi kiếm tôi cũng vừa mò đến trước sân. Tôi vội vàng kéo cô ta vào. (Cô ta là người Mỹ gốc Ðức, theo Thiên-Chúa Giáo, và cũng là lần đầu tiên mới lên đến đồi này), Tôi nói cô ngồi trên ghế, cởi giày duỗi 2 chân ra…và...đúng vậy đó các bạn!, chân của cô ta cũng so-le!.
Lúc ấy, nhóm người đạo Mormon mới nói là nếu tôi tin, họ sẽ đọc phép cầu Thiên-Chúa ban ơn cho 2 chân của cô bạn tôi, rồi cả chân tôi nữa, sẽ được dài bằng nhau!. Tôi đề-nghị là để chân cô ta trên lòng bàn tay của tôi cho tôi coi trong khi họ cầu-nguyện, sau đó sẽ đến lượt cô bạn của tôi cầm chân của tôi !. Họ đồng ý và mọi người đứng sắp lại nắm tay nhau thành 1 vòng tròn, cô bạn tôi ngồi chính giữa trên 1 cái ghế có lưng dựa, tôi ngồi dưới đất và xoè bàn tay của mình, cô duỗi thằng chân và để 2 gót chân của cô lên: Trước mắt tôi là 2 gót chân cái dài, cái ngắn.
Nhóm người Mỹ bắt đầu đọc lời cầu-nguyện Thiên Chúa, dĩ-nhiên bằng tiếng Anh...Nhưng khi họ đọc được 1 chút thì bỗng nhiên cái tiếng Anh đó biến ra tiếng khác, không phải là tiếng Pháp, cũng không phải tiếng Ðức (tôi biết chút tiếng Ðức vì cô bồ của tôi lúc đó là người Ðức!)... Thứ tiếng lạ lùng, nó gần như tiếng trộn lẫn của Tiếng Ấn-Ðộ, tiếng Miên, tiếng Lào, và tiếng Thái.! Lúc đó, tôi nhìn thấy 2 cái gót chân của cô bạn từ từ dài ra và bằng nhau ngay trên lòng bàn tay của tôi, cũng là lúc những người Mỹ ngưng đọc chú. Trong lúc họ đọc chú, ai cũng nhắm mắt lại. Tôi bèn hỏi là họ vừa đọc bằng ngôn-ngữ gì vậy, thì được trả lời rằng:
"Lúc đầu chúng tôi chỉ cầu-nguyện bằng tiếng Anh, nhưng khi Ơn Trên làm phép lạ thì tự nhiên trong miệng chúng tôi phát ra thứ ngôn-ngữ đó và chính chúng tôi cũng không hiểu là gì cả. Ðó là...Holly Language!"
Ðiểm quan trọng tôi muốn thưa với quý vị là ở chỗ này, đây là ! Thứ tiếng mà người Mỹ trên 1 ngọn đồi ở Utah năm 1972 đọc lên đúng là thứ tiếng ở VN các Thầy-cao-tay-ấn đều biết dùng (Nhưng không có nhiều Thầy lắm đâu.) và chuyện trò với nhau, gọi là TIẾNG ÂM ! Vì thứ ngôn-ngữ này chỉ Thầy với Thầy nói với nhau, hiểu được nhau mà thôi, không có chữ viết!
Người Mỹ không biết đó là tiếng Âm, họ chỉ cho là tiếng của Trời, và họ phát ra bằng miệng, nhưng họ không hiểu ý-nghĩa của nó...Tôi không muốn làm họ phật lòng nên không dám nói, là vì 3 năm trước đó, khi tôi còn ở VN, 1 buổi tụ-họp huynh đệ trong Môn Phái tại nhà Thầy tôi, vì anh em gom lại cả 100 người nên tất cả đành quây quần ngồi xếp bằng trước sân nhà Thầy tạo thành 1 vòng tròn rất rộng.
Tôi, hôm đó được ngồi sát Chú Sư-Bá, trong khi các đệ-tử lần lượt ra đứng giữa vòng tròn để báo-cáo về thành quả võ-thuật hoặc phép-tắc đã luyện được cho Sư-Phụ và Sư-Thúc, Sư-Bá coi, bỗng có 1 anh đến sau, từ ngoài chạy chiếc xe đạp vào, thắng 1 cái két rồi phóng xuống đất, cho chiếc xe chạy không lủi vào bụi chuối. Anh ta mặt đỏ gay, làm tôi tưởng anh chàng này say, nhưng khi anh ta tiến gần đến vòng người ngồi, anh ta vội tháo cái đồng hồ ra, liệng vô bụi, rồi chắp tay lại xá lung tung và xổ ra 1 hơi tiếng gì lạ quá… Thầy tôi (ngồi ở phía bên kia đối-diện với tôi, rất xa vì quá nhiều người), lên tiếng nói 1 hơi cũng toàn là tiếng kiểu như vậy Tôi chẳng hiểu gì hết, bèn ghé tai hỏi nhỏ Chú Sư-Bá, Chú Sư-Bá liền trả lời tỉnh bơ: Đồng thời Sư-Bá cũng khẽ dịch từng câu đối-thoại giữa Thầy tôi và anh chàng mặt đỏ đó. Ðại-khái là Thầy tôi hỏi: -"Ngài là ai? tại sao lại nhập vô người này?" Thì "Ông kia" xin lỗi, xưng danh là Thần...gì đó, nhân người đệ-tử của Thầy tôi luyện phép, hợp duyên nên muốn nhập vào để chào và tham-dự cuộc hội của nhóm chúng tôi Hai người chuyện trò 1 lúc thì chàng mặt đỏ cung tay vái chào tứ phía rồi...té cái bịch! (Ðó là Thần đã rời xác thân anh ta) sau đó anh ta liền lồm-cồm ngồi dậy, mặt hết đỏ, và ngỡ-ngàng, sượng-sùng chào mọi người, đồng thời hỏi-"Có Huynh nào thấy chiếc xe và cái đồng-hồ của tui không?" Lúc đó, tôi liền bỏ chỗ ngồi mà đi lại chen vô ngồi cạnh Thầy, khi mọi chuyệm êm xuống bình-thường, tôi liền hỏi Thầy là: -“Hồi nãy Thầy nói tiếng gì? chuyện gì vậy? có thể chỉ cho tôi được không? " Thầy tôi cũng từ từ kể lại, đặc biệt là Tên của 1 Vị Thần nhập vào lúc nãy, 1 cái tên rất lạ với tôi nhưng lại đúng y như Chú Sư-Bá đã thầm dịch cho tôi nghe lúc trước ! Như vậy, chứng-tỏ rằng Sư-Bá của tôi và Thầy tôi đều biết dùng Tiếng Âm!.


Chữ Thiên.

Sau đó tôi đi vòng vòng hỏi hết mọi người, thì mới biết là trên cả 100 người, chỉ có 5 người lão thành trong buổi Hội đó biết Tiếng Âm mà thôi. Hôm nay khi viết lại những giòng này, tôi vẫn thích-thú khi thấy sự huyền-bí vô-biên của Trời Ðất. Các bạn có ngạc-nhiên không khi nghe chuyện Người Mỹ đọc chú ? Và các bạn hãy thử kiểm tra đôi chân của mình đi...
Thân chào các Bạn,
Atoanmt
Minh-Không Cư-Sĩ.


TRÂU TỰ TỬ.


...Mình cũng còn 1 Sư-Ðệ sau 75 nổi danh ở Quận, chuyên trị bịnh tên là Thầy Sáu Nhỏ (tên vậy, chứ hắn rất cao lớn người và có giọng nói rổn-rảng dữ-tợn lắm) Cha của hắn làm Phó Bí-Thư Huyện-Ủy (Mình nhớ không rõ lắm, nhưng có chức vụ khá cao trong Huyện) thấy thằng con làm bùa phép, bị Công-An kiểm-điểm, nói này nói nọ làm ông ta bực lắm thường rầy la Chú Sáu Nhỏ. Nên Chú Sáu Nhỏ cứ phải đi tri bịnh cho dân mà lén lút hoài. 
Một hôm, Sáu Nhỏ lên Thầy tôi, hắn kể: 
Mẹ của hắn bịnh nặng, vì là Cán Bộ nên đã được đưa vào bịnh-viện đặc-biệt dành cho cán-bộ (Bịnh Viện Vì-Dân cũ) nhưng các Bác-Sĩ chịu thua, cho về, bây giờ Mẹ của hắn nằm chờ chết.
Sáu Nhỏ tức quá vì hắn làm Thầy, chuyên trị đủ mọi chứng bịnh, nay chính Mẹ mình bịnh thì lại không biết bịnh gì và trị không được. Thầy tôi nói:
-"Bịnh của Má Sáu-Nhỏ, muốn biết, cứ về lại địa-phương, hỏi mấy ông "Lái Bò, Lái Trâu" thì rõ."
Tuy ngạc-nhiên khi nghe Thầy nói, nhưng Sáu Nhỏ đành về nhà, tìm hỏi thì mới được biết là con "Trâu Cổ" (Trâu Cổ là Trâu trẻ, lớn con, khoẻ mạnh) mà Ba của Sáu Nhỏ mới mua mấy tháng trước, có mấy cái “soáy” đặc biệt , - là con "Trâu-Sát-Chủ". Trong khi Ba của Sáu Nhỏ thì rất thích con Trâu này, ông ta thường khen nó quá khôn, và có sức, nên hễ mỗi khi cày, muốn "Thá, Ví, Trái, Phải” gì, thì con Trâu Cổ này đều kéo con đi cặp với nó quẹo đúng ngay. (Nếu Trâu ngu và yếu sức, sẽ kéo đường cày đi tầm bậy và làm mất thời giờ cũng như làm người nông-dân rất vất-vả.) 
Vì vậy khi Ba của Sáu Nhỏ nghe thằng con "Mê-Tín-Dị- Ðoan" của mình nói là Má của nó bị bịnh vì con Trâu cưng của Ông ta là Trâu Sát Chủ !!!, thì Ông Phó Bí Thư Huyện Uỷ này không chịu được nữa, bèn...vác hèo, vác gậy đập cho Sáu Nhỏ 1 trận, rượt Sáu Nhỏ chạy mất tiêu!. 
Ngày hôm sau, buổi chiều khi con trâu được dẫn đi ăn về, đến trước của nhà, nó bỗng rống lên rất lớn, nghe rất khủng-khiếp, đến nỗi mọi người nói là Trâu điên và chạy lánh xa. Lúc đó, con Trâu phóng đôi sừng của nó vào hàng rào, rồi tự...bẻ cổ !, té cái bịch xuống đất, nhưng không sao !, và con Trâu lại rống lên ầm-ĩ nữa. Mọi người đều đứng xa nhìn chứ không ai dám lại gần. Sau cùng con Trâu bèn đi đảo quanh hàng rào, tìm chỗ có khe chắc chắn, đút cặp sừng vô, rồi tự bẻ cổ cái rắc 1 cái, lăn ra giãy giãy chết luôn !. 
Tận mắt chứng-kiến chuyện con Trâu... tự tử như vậy, Ông Phó-Bí-Thư chắc cũng sợ và ngạc-nhiên, ông ta bèn khẽ hỏi thằng con trai Út:
-“Mày thấy Anh Sáu mày đâu không? Nó có làm bùa phép gì cho con Trâu không vậy?” 
–“Dạ con hổng biết, chớ hồi sáng sớm có người đem xe lại rước anh Sáu đi Lái-Thiêu trị bịnh rồi, mà trước khi đi, ảnh nói con lấy 1 miếng vôi ăn trầu của Má đưa cho ảnh, ảnh quẹt vôi, vẽ cái gì lên trán con Trâu rồi ảnh mới đi.”
Nghe vậy, Ông Phó Bí Thư bèn kêu lái chiếc xe Jeep, đưa ông ta đến ngay nhà Thầy tôi, cách nhà của Ông ta khoảng 140 cây số!. 
Khi được hỏi, Thầy tôi trả lời là Thầy tôi không có dạy phép nào giết Trâu, giết người cho Sáu Nhỏ cả. Nếu cần, để Thầy tôi “gọi” Sáu Nhỏ đến để kiểm-chứng. 
Ông Phó Bí Thư nói là: “Thằng con đi Lái-Thiêu, biết chỗ nào mà cho người kêu về ?! "
Thầy tôi bèn thắp 3 cây nhang, rồi nói: 
-“Ông cứ chờ ở đây đi, khoảng 1 tiếng nữa nó sẽ về tới”.
Và đúng như vậy... Sáu Nhỏ hết hồn khi thấy chiếc xe jeep của Cha mình đậu trước nhà Sư-Phụ mình, hắn riu-ríu bước vào. Khi được Sư-Phụ hỏi, hắn đáp: 
-“Dạ con nóng lòng muốn cứu mạng của Mẹ con, nên thà con mang tội sát sanh, cho nên con đã tới năn-nỉ Sư-Thúc dạy cho con phép…”Hoá-Ðộ” con trâu sát chủ đó!” 
–“Vậy nhà ngươi đi kêu chú Tư qua đây cho Thầy hỏi”.
(Nên nhắc là: Nhà của Chú Tư Sư-Thúc của tôi, ở cách nhà Thầy tôi có mấy căn, như vậy cũng khác Tỉnh với nhà Sáu-Nhỏ, và cách xa cả 140Km) Thế là Vị “Tứ Sư-Thúc” của tôi được mời đến, ông thản-nhiên lý-luận: (Sư-Thúc gọi ông Phó Bí Thư Huyện là Chú em) 
-“Chú em à, chú hãy về xóm nhà chú, hỏi ngay cái người Lái đã bán con Trâu đó cho chú đi. Coi Chủ trước của nó phải mới chết không? Cũng như liên tiếp 3 năm nay, mỗi năm 1 Chủ bị chết... “Sát nhứt Miêu, cứu vạn Thử” giết 1 con Mèo, cứu ngàn con Chuột mà, hơn nữa con Trâu này đã tới số, nên khi thằng Sáu Nhỏ nó năn-nỉ tôi chỉ phép nó làm cho con Trâu chết, tôi có cho gì đâu ngoài chữ bùa "vãng-sanh"!. Như vậy là hoá-kiếp cho con Trâu chớ có hại nó đâu! Chú em về nhà hỏi mà không đúng thì trở lên đây tôi đền tiền cho mua con Trâu khác.”
Kết-quả là Mẹ của Sáu Nhỏ tự-nhiên hết bịnh. Ba của Sáu Nhỏ làm lơ cho con làm Thầy trị bịnh. Bà vợ của Trưởng Công-An Huyện và các “Bà Lớn” cũng đến để xin Thầy Sáu trị bịnh, cho nên không anh Công-An nào dám thắc-mắc cái “phòng mạch” của Sáu Nhỏ nữa…
Trâu tự-tử ? chuyện khó tin phải không các Bạn ? Nhưng lại đã xảy ra !
Atoanmt
Minh-Không Cư-Sĩ.
dienbatn giới thiệu.
Xem chi tiết…

CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ . NHẤT DƯƠNG CHỈ .TÁC GIẢ Atoanmt.

6/04/2019 |
CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ . NHẤT DƯƠNG CHỈ .TÁC GIẢ Atoanmt.

LỜI NGỎ : dienbatn sẽ đăng lại một số bài viết hay của các ACE thế hệ trước từng làm mưa làm gió trên các diễn đàn Huyền thuật. Việc này nhằm ôn lại những kỷ niệm xưa cũ , và cũng thầm nhớ lại và tri ân những đóng góp của họ vào tri thức Huyền thuật của nước nhà. dienbatn chỉ chỉnh sửa một số lỗi chính tả ,còn để nguyên chất giọng vùng miền của họ.Xin chân thành cảm ơn các tác giả.

GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ Atoanmt.
Trong cuộc đời , dienbatn chưa diện kiến với Atoanmt nhưng dienbatn rất quý trọng những gì mà tác giả đã đóng góp vào tri thức Huyền thuật của nước nhà. Xin trân trọng cảm ơn tác giả.
Tự Họa của Atoanmt :
Nửa Lính, nửa Quan, nửa Thầy, nửa Thợ:
Đầu đầy...Chí !, lang-thang trên 4 vùng đất Việt,
Ít Tiền, ít Bạc, ít Bạn, ít Bè:
Bụng thiếu...Cơm !, trằn-trọc dưới 8 hướng trời Tây.

NHẤT DƯƠNG CHỈ .



Năm tôi mười bốn tuổi, lúc chưa gia nhập Môn Phái, thỉnh thoảng tôi phóng xe lên nhà Thầy Hai chơi, một hôm, đang ở nhà Thầy, có người đến rước Thầy đi trị bịnh, mới đầu, Thầy từ chối, nói là ở nhà bận việc, nhưng khách năn nỉ quá, đồng thời nói là Bà Mẹ bịnh đă ba năm, bây giờ yếu quá rồi, nên không chở đến nhà Thầy được. Thế là Thầy chịu đi và cho tôi đi theo luôn.
Khi đến trước cổng sân, Thầy đứng lại và nói với người đi rước:
-"Chú em vô nhà cởi trói người bịnh ra đi".
Người này nhìn Thầy có vẻ ngạc-nhiên và ngần-ngại, nhưng khi thấy Thầy khoác tay ra dấu, thì người đó lẳng-lặng mở cổng, đi tuốt vô nhà. Thầy đứng im trước cửa, tôi đứng bên cạnh...chờ...Bỗng có một tiếng hét ghê rợn từ trong nhà vọng ra, tôi nhìn thì thấy dáng một người áo đen, tóc dài, đang chạy mù cát lên, từ trong nhà chạy lại và khi đến gần, tôi thấy đó là một bà già, tóc dài muối tiêu (muối nhiều hơn tiêu) tay cầm con dao phay lớn...sau lưng bà là một nhóm người khác chạy theo.
Phản-ứng tự-nhiên, tôi bước nghiêng người qua một bên, với tư-thế sẵn-sàng...đá (Tôi lúc đó đã qua mấy trường Võ: Judo, Tae Kwon Do, và cả Thiếu-Lâm nữa mà cái nào cũng ba mứa!) Thầy thấy tôi rục-rịch, bèn đưa 1 tay ra dấu tôi đứng yên. Vừa lúc đó thì Bà Già đă chạy đến, cùng với con dao, xin các bạn hình-dung cho là bà ta chạy với tốc-độ nhanh, không cần chém, chỉ...té vô mình là mình cũng lãnh 1 dao ngọt sớt !
Nhưng đằng này con dao lại chém thẳng vào mặt Thầy, tôi hồi-hộp nhìn, thực ra chưa kịp...hồi-hộp. (!) đã thấy con dao khi còn cách mặt Thầy khoảng hai, ba gang tay, thì như có một bức tường vô-hình ngăn chận !. Có lẽ...vì trớn dao chém mạnh, đụng… “bức tường vô hình”, nên con dao sượng lại và rung nhồi nhồi về phía trước.
Thầy vẫn bình-thản đứng như không có việc gì sảy ra, trong khi những người từ phía sau Bà già vừa chạy tới vừa la um sùm. Còn Bà Già, thấy chiêu đầu tiên của mình không vô, bà bèn lui lại mấy bước, hạ thấp người xuống như...Xà-Tấn, rồi hét lên một tiếng nữa cùng lúc với tay dao chém vút tới.
Lần này thì tôi đã nhìn được...dung-nhan của Bà, và tôi tự-động...lui một hơi hai, ba bước. Vì thưa các bạn, Bà Già y như 1 bộ xương bọc da di-động, giữa trời chiều, trông bà như một...loài quỷ dữ nào đó hiện lên...Cái đầu không còn thịt, chỉ còn da bọc bên ngoài, nên trông y như cái đầu lâu, và làm cho mớ tóc có vẻ phồng lên lớn quá khổ, nhưng vẫn không đủ để che đôi mắc sáng quắc, quá sáng, sau hốc mắt sâu thẳm của bà... Con dao của bà, giống như lần trước, nó sựng lại, rung rung trước mặt Thầy...Có lẽ cảm thấy... “quê”, nên Bà ta lui mấy bước, khoa dao và phóng thêm một chiêu thứ ba nữa. Tôi, bên cánh phải của Thầy, cũng...lẹ làng thối lui thêm một bước ! ... còn Thầy vẫn đứng nguyên! Khi cây dao đến trước mặt lần thứ ba, tôi thấy Thầy chăm-chú nhìn nó rung một lúc rồi Thầy từ từ đưa tay lên, bàn tay nắm lại, có một ngón trỏ chỉa ra, chỉ thẳng vào Bà Già, lập tức bà ta vụt té bật ngửa ra sau một cái bịch, y như bị trúng “Nhất-Dương-Chỉ” !
Bà ta còn lăn dưới đất, thì Thầy đứng cách khoảng bốn thước đã chỉ tay và khều nhẹ trong không khí một cái nữa. Phía bên kia thì Bà Già lại văng ra thêm mấy thước… Các bạn hãy tưởng như Thầy đang nắm một sợi giây, có cột trái banh ở đầu giây, hễ Thầy giựt một cái, thì trái banh văng đi vậy.
Tôi không nhớ rõ Thầy “khều” mấy cái, vì tôi lo nhìn bà già, chỉ nhớ là bà cứ văng người khắp cái sân cát rộng, lăn như bị người ta đá !. Tất cả chỉ có mấy phút, nhưng cũng đủ để khoảng bốn, naăm người quỳ sụp xuống sân và ...lạy Thầy:
- “ Xin Thầy tha cho....kẻo già ốm như vậy mà Thầy đánh 1 hồi chắc chết.!..”
Khi lúc chính bà già quay lại lạy Thầy, thì Thầy mới thôi, Thầy hỏi:
- “Ai vậy? hãy xưng danh-tánh cho ta biết”
- “Dạ tui không dám nói”
- “Tại sao không dám?”
- “Sợ Sư phạt nặng”
- “Biết sợ phạt sao nhà ngươi dám nhập xác của bà này suốt 3 năm?”
- “Dạ, tại tôi tưởng không ai đánh lại mình”
- “Nhà ngươi to gan thiệt, hãy báo danh cho mau kẻo ta dùng phép Ngũ-Lôi đánh chết” - “Dạ xin Sư tha cho, tôi là...”
(Xin lỗi quý bạn, tên của Vị này, Thầy tôi cấm không cho tôi nhắc đến). Sau cùng Thầy nói:
-“ Thôi được rồi, xuất đi, để cho bác đây ra sau tắm rửa thay đồ”.Thế là bà già tỉnh luôn, bà ta đứng dậy phủi quần áo dính đầy đất cát, và không cần ai đỡ mà tự mình lặng lẽ đi trở vô nhà trong. Chuyện có một chút nhưng sự huyên-náo đă kéo cho lối xóm đến coi cũng cỡ trên hai mươi người, lúc đó chủ nhà mời... “hai Thầy” vô nhà dùng cơm. Tôi khoan khoái nhìn thấy cái bàn dài đầy thức ăn, gà vịt...nhưng chưa kịp vui đă bị mất hứng khi nghe Thầy nói:
-“Dạ cám ơn mấy chú, bữa nay tụi tui ăn lạt”
Chủ nhà càng bỡ-ngỡ hơn, họ bối-rối nói:
-“Chà, hổng ngờ bữa nay mấy Thầy ăn chay, tụi tui hổng biết trước, bây giờ thiệt không có gì đãi Thầy…” - “Hổng sao, mấy chú rang đậu phộng lên, lặt mấy cành Cải chìa sau hè là được rồi” Thế là tôi đành ngồi nhai cơm với đậu phộng cho qua bữa, nhưng vừa ăn xong, thì Thầy nói:
- “Mấy chú lo lấy xe đưa tui về trước đi, vì ở nhà tui có công-chuyện, ngày mai rước tui tới, tui trị dứt cho.” Chủ Nhà thưa: -“Dạ, nhưng Bả chưa hết, rủi đêm nay bả quậy thì ai mà giữ nổi?” Thầy đáp: -“Hổng sao, có “Đệ-Tử” của tui ở lại mà, à mấy chú có cái phòng nào kín để tui làm phép không? đuổi mọi người ra xa, giữ không cho ai lại gần nghen.” Các bạn biết không, lúc đó, tôi chưa hề học 1 chữ nào của Thầy cả, và hoàn-toàn chẳng biết tý gì về Bùa, Phép, nên tôi ngạc-nhiên khi tự dưng Ông Thầy nói tôi là đệ-tử ! Thầy dắt tôi vô buồng, thả màn che xuống, vẽ vẽ vô lòng bàn tay tôi rồi chỉ tôi cách nắm bàn tay, chừa ngón trỏ ra, và chỉ tôi học thuộc lòng một câu chú ngắn, dặn hễ có chuyện gì, cứ chỉa ngón tay vô bà già và niệm chú là xong!
Thầy tôi đi về, để tôi 1 mình giữa những người xa lạ, chuyện hồi chiều, có 1 số người biết, bây giờ tối xuống, những người đi ruộng rẫy về, nghe kể, họ tò mò muốn vô nhà để..coi mặt "Thầy", nên lúc tôi ngồi ở bộ ván gõ gần cửa, cứ khoảng năm phút là có người đến trước cửa réo hỏi mượn đủ thứ: đường, tiêu, tỏi, ớt và mượn cả ...nước mắm nữa. Có cô đi ngang gần chỗ tôi ngồi còn... “Xí” một cái và nói:
- “Chắc học trò chớ thầy gì mà công-tử thấy mồ!”
Làm tôi quê quá, bèn hỏi chủ nhà có sách truyện gì đọc không? Chủ nhà lục cho tôi được một cuốn kiếm-hiệp cũ mèm trong bộ mấy chục cuốn của Kim-Dung, tôi đành coi đỡ.
Mới tám giờ tối mà ở địa-phương đó làm như khuya lắm, cả nhà bắt đầu đi ngủ, họ soạn sẵn giường chiếu cho tôi. Còn tôi thì không ngủ được bèn ngồi bên cái bàn tròn ngoài phòng khách chong đèn dầu đọc Chưởng. Tôi ngồi trên cái ghế đẩu đang say sưa đọc truyện, thì bỗng ai đấm vô lưng một cái bịch ! làm tôi té văng xuống đất đau điếng !
Đầu tiên là tôi giựt mình, lồm-cồm ngồi dậy ngay, sợ có ai thấy thì “quê” quá, nhưng khi tôi nhìn lại, thấy cái bà già hồi chiều, thì tay chân tôi cuống lên luôn. Các bạn tưởng-tượng lúc chiều, trời sáng, mà coi bả còn thấy ghê, huống gì ban đên, qua ánh đèn dầu leo lét, trông bả y như Quỷ hiện hình. Tôi còn đang nghĩ kiếm “thế” làm sao chạy một cách an-toàn, thì bà già bỗng chạy trở vào buồng trong, núp sau cái màn cửa, và vỗ tay nói oang oang:
- “Ha ha, Thầy về rồi, còn trò, ta hổng sợ!”


Thấy bà đã cách xa mình, tôi hoàn-hồn, và nhìn quanh coi có ai thấy mình bị đánh té bò lăn dưới đất không, cũng may, chẳng có ai. Và tôi lập tức nắm bàn tay theo kiểu Thầy chỉ, nhưng tay nắm xong, mà câu chú thì quên mất tiêu ! Tôi cứ lập đi lập lại hai chữ đầu :
-“Ề Hế...ề hế...” Trong khi bà già cứ vỗ tay um sùm và nói: -“Thầy về rồi, còn đệ-tử thì ta hổng sợ....”
Có tiếng lục-đục ở các buồng bên, chắc có người mới thức, còn tôi, đứng cách bà già khoảng bốn thước, cách qua cái bàn tròn, nhưng tôi cũng đã...âm-thầm để một chân dưới cái ghế đẩu, nếu Bả bước tới, thì cái ghế sẽ bay vô Bả, còn tôi sẽ bay...ngược chiều... ra ngoài cửa chạy luôn ! Bất chợt, sau câu:
-“Ề hế, ề hế...” Tôi lại đọc được một hơi nguyên câu chú, tôi như cảm thấy cánh tay mình rần rần lên, và lòng bàn tay bắt ấn bỗng nóng rực, tôi vội đưa ra chỉ về phía bà già, thì nghe một cái rầm !,bà già té ngược vô trong buồng, lẫn vào bóng tối mất tiêu. Tôi bắt chước Thầy, co ngón tay “khều” nhẹ một cái, thì bà già bay từ trong buồng ra, lăn tròn dưới đất, cả thân bà đụng vào cái bàn làm đổ tung cái ly nước và dĩa bánh men xuống đất. Lúc này thì cả nhà thức giấc, đèn đuốc sáng trưng, tôi an-tâm tiếp tục biểu-diễn màn “khều” cho bà già té lăn cù trong phòng khách...
Nếu tôi nhớ không lầm, thì thỉnh thoảng, lúc xỉ ngón tay về phía bà già, mơ hồ tôi có gồng lên chút ít, và khoa chân xuống tấn, thêm vẻ oai-phong cho cái cánh tay....ốm nhom, ốm nhách của mình !!!
Rồi mọi người lạy, rồi bà già lạy, tôi mới “phán”:
- “Ra đằng sau tắm rửa thay đồ!”
Bà già nghe lời lủi ra sau, tôi khoái-trí an-toạ trước tách trà mà chủ nhà trịnh-trọng bưng hai tay dâng đến...Nhưng cái khoái trí đó chỉ được có năm phút, thì có một người chạy lại, mặt xanh lè nói:
-“Trời trời, Thầy làm ơn biểu bả lên đi kẻo bả chết cóng dưới sông...”
Tôi đi theo vào nhà trong, ra sân sau, sau nhà là một dòng sông nhỏ, dưới ánh trăng vàng vọt của đêm khuya, bà già đang đứng giữa sông, hai cánh tay xoãi dang ra múa, hát, tiếng hát-hò lồng-lộng, bên cạnh, mái tóc dài của bà già nổi trên mặt nước, trôi dài lấp loáng.
Tôi nhìn mà có cảm-tưởng như mình đang ở một thế-giới khác, y như là ở xứ của Ma-Quỷ, và trước mặt, một bộ xương người đang múa. Tôi thấy rợn người, nổi da gà! chết lặng trước cảnh quái-đản đó khoảng mấy phút, mới tỉnh hồn.
Nhưng biết làm gì bây giờ? Thầy đâu có chỉ vụ xuống sông ? Câu chú lại quên nữa, tôi bối rối trong khi mọi người xúm lại năn-nỉ, làm như tôi trói bả xuống sông vậy!. Sau cùng tôi cũng nhớ lại được câu chú duy-nhất và đầu đời của mình, tôi vội niệm và dùng Ấn, ngoắc-ngoắc bả lên bờ. Không ngờ, xa như vậy mà Ấn cũng tác-dụng, bả quay phắt lại phía tôi và lội ngược nước phăng-phăng lên. Tôi vội nạt gấp khi bả vừa bước lên cây cầu gỗ:
-“Nhà ngươi xuất ra ngay, cho Bà vô buồng tắm, thay đồ rồi vô phòng ngủ, cấm ra, nếu ra thì tui đánh không nghỉ”
Bà ta lạy tôi 1 lạy và...xong chuyện. Mọi người đi ngủ lại, còn tôi thức trắng, cứ hồi hộp sợ nửa đêm bả ra bả bóp cổ mình!
Từ nhỏ, sống ở Quận Ba Saigòn, đêm đó là đêm tôi mới biết thế nào là “Tiếng Nhạc đồng Quê” tôi nghe không sót một tiếng gì, đặc-biệt là từ phía phòng trong dài ra tới mé sông, tiếng dế kêu, tiếng cóc, tiếng ếch, tiếng nhái, tiếng cắc kè, tiếng mái chèo khua ngoài sông...sao mà rõ quá, kể cả tiếng của những cơn gió giật, làm các bụi tre kẽo kẹt...Những âm thanh mộc-mạc, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, vừa có vẻ bí-ẩn của đêm… thỉnh-thoảng vẫn còn dậy trong ký-ức tôi cho đến mãi bây giờ... Như lời hứa, sáng sớm hôm sau người nhà đem xe đến rước Thầy...tôi. Vào nhà, lập tức Thầy tôi biểu chủ nhà đơm cho bốn chén cơm đầy, xong Thầy thắp nhang tất cả các bàn thờ trong nhà, Tôi để ý thì thấy Thầy dùng nhang đang cháy mà vẽ Bùa gì lằng-ngoằng trên bốn chén cơm, rồi tự tay Thầy đi vòng quanh nhà ba vòng, xong úp bốn chén cơm xuống đất tại bốn góc nhà. Tôi hỏi, thì Thầy cắt nghĩa là Vị Thần nhập vào Bà già đó, là 1 Vị Thần cũng khá cao, nên Thầy mời Tứ-Đại-Thiên Vương xuống trấn bốn góc nhà. Bốn chén cơm là nơi để Tứ-Đại-Thiên-Vương...đứng! (Các bạn hẳn có người đã tình cờ đọc tên Tứ-Đại-Thiên-Vương trong các truyện tàu rồi, mà các bạn có tin không?, riêng tôi, lúc đó nghe Thầy nói vậy, thì nghe vậy, chứ thực-sự trong lòng tôi không tin ! Mãi đến trên ba mươi năm sau chính mình đụng chuyện, tôi mới tin là có, đó là chuyện “Chùa Tứ Phương Tăng” mà tôi sẽ viết ra để chứng-minh với các bạn sau...). Thầy tôi mời bà già ra, hai người nói chuyện bằng...một thứ tiếng gì mà tôi nghe Miên không ra Miên, Lào không ra Lào, Tàu không ra Tàu…mà mãi sau này tôi được cắt nghĩa đó là “Tiếng Âm”.
Sau cùng bà già quỳ lạy Thầy tôi, rồi té xuống nằm thiêm-thiếp. Thầy tôi liền làm phép vẽ bằng nhang vô người của bà già, được một lúc thì bà già tỉnh dậy, và coi như hoàn-toàn bình-phục, không còn bị ai nhập trong người nữa....(Một tháng sau, Bà già bịnh-nhân đó nhờ con cháu đưa lên nhà Thầy tôi để lễ tạ, tôi đã vô cùng ngạc-nhiên khi gặp Bà, một người hoàn toàn khác hẳn, Bác gái lúc đó là một người trông rất...đẹp Lão và phúc-hậu, hoàn-toàn khác với "Bộ xương di động" mà mới chỉ mợt tháng trước đó, khi gặp bác thì...tôi luôn luôn co giò muốn chạy trốn...
Khi chúng tôi từ-giã ra về thì chủ nhà cám ơn rối rít và đưa ra hai bao thơ để tạ-lễ. Tôi lúc đó lại đứng hơi gần ông chủ nhà, thấy người ta đưa bao thư đến tận tay mình, nên tôi...đành lịch-sự đỡ lấy, không ngờ khi vừa cầm trên tay thì Thầy tôi nói:
-“ Tôi đến để giúp dùm cho Bác gái ở nhà này thôi, không có nhận tiền đâu, xin anh lấy lại đi, bây giờ điều anh nên làm là lo chăm sóc cho bác gái ăn để tẩm bổ lại...”
Chủ nhà cũng như tôi đều ngạc nhiên, nhưng Ông chủ nhà cũng cố nói: - “Dạ thưa Thầy, Thầy đã không quản công lao tới đây giúp đỡ cho gia đình tui, chúng tui củ ít lòng nhiều, mà trong bì thư này cũng không có là bao, chỉ chút ít để gởi Thầy về cúng Phật, xin Thầy vui lòng nhận dùm…” Thầy đáp:
- “ Chú đừng có lo, nếu Chú muốn cúng Phật, thì ở nhà Chú có bàn Thờ đó, Chú cứ mua hương hoa về cúng là tốt rồi, phần tôi, tôi chỉ làm phước thôi, không nhận tiền của gì đâu. đừng có ái ngại cái gì hết, thôi để tụi tui đi về vìở nhà tui cũng bận nhiều việc lắm.” Nói xong chúng tôi từ-giã ra về, khi về đến nhà Thầy, được một lát thì Thầy lấy ra cái “can” xăng, Thầy nói: -“Em đem can xăng này ra bán dùm Thầy đi, ở nhà hết tiền chợ rồi!” Tôi ngẩn-ngơ, nhớ lại hai bao thư dày cộm mà chủ nhà trao cho hồi sáng, Thầy tôi đã từ-chối không nhận, trong khi Thầy biết là ở nhà Thầy thì hết tiền. Từ đó, tôi mới sinh lòng kính-trọng Thầy và quyết-tâm theo Thầy học đạo....

dienbatn giới thiệu.

Xem chi tiết…

CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ . Chuyện Anh NĂM Sư Huynh.TÁC GIẢ Atoanmt.

5/29/2019 |
CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ . Chuyện Anh NĂM Sư Huynh.TÁC GIẢ Atoanmt.

LỜI NGỎ : dienbatn sẽ đăng lại một số bài viết hay của các ACE thế hệ trước từng làm mưa làm gió trên các diễn đàn Huyền thuật. Việc này nhằm ôn lại những kỷ niệm xưa cũ , và cũng thầm nhớ lại và tri ân những đóng góp của họ vào tri thức Huyền thuật của nước nhà. dienbatn chỉ chỉnh sửa một số lỗi chính tả ,còn để nguyên chất giọng vùng miền của họ.Xin chân thành cảm ơn các tác giả.

GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ Atoanmt.
Trong cuộc đời , dienbatn chưa diện kiến với Atoanmt nhưng dienbatn rất quý trọng những gì mà tác giả đã đóng góp vào tri thức Huyền thuật của nước nhà. Xin trân trọng cảm ơn tác giả.
Tự Họa của Atoanmt :
Nửa Lính, nửa Quan, nửa Thầy, nửa Thợ:
Đầu đầy...Chí !, lang-thang trên 4 vùng đất Việt,
Ít Tiền, ít Bạc, ít Bạn, ít Bè:
Bụng thiếu...Cơm !, trằn-trọc dưới 8 hướng trời Tây.

Chuyện Anh NĂM Sư Huynh.



Hồi ký của AToanmt
Tháng 4, 2008
1/- TRẢ NGHIỆP :

Sau 1975, một hôm trong khi tôi đang ở nhà Sư-Phụ, thì có 1 anh bước vào nhà, dáng vẻ như 1 nông-dân miền Nam chất-phát, kính-cẩn cung tay kiểu các võ-thuật gia : bàn tay Phải nắm lại, tay Trái xòe ra ôm nắm tay Phải và chào bằng giọng nói cà-lăm:
-“Dạ, em kính…kính… chào Anh Hai, kính…kính… chào mấy em…”
Thầy tôi cười cười nói:
-“Bộ bị Vợ đuổi nữa sao mà giờ này lại tới đây?”
Anh ta lúng-túng gãi gãi đầu và đáp:
-“Dạ…phải…tại…tại… Vợ đuổi nên em dzọt qua Anh Hai”
(Tưởng cũng nên nói sơ đến các bạn là: Sư-Phụ của Môn-Phái mình dặn tất cả các Đệ-Tử gọi Ổng là “Anh-Hai”, như vậy ngoài đời không ai để ý, nhưng khi có điều gì phải viết Thư, thì trong trang đầu tiên phải gọi Ổng là “Sư-Phụ” hoặc Thầy. Vì thế, anh em chúng tôi, ai cũng đều gọi Thầy là “Anh-Hai” cả.)
Thấy tôi nhìn như có vẻ băn-khoăn, Thầy cười nói:
-“Đây là “Chú Năm” sư-huynh của chú mày đó, còn đây là “Chú-Toàn” sư-đệ của chú mày…”
Anh Năm lại 1 lần nữa cung tay vái chào tôi, khiến tôi lúng-túng, vì không quen kiểu bái chào đó, nhưng cũng đành cung tay xá lại. Lúc đó, Thầy tôi nói tiếp:
-“Vợ đuổi, chắc bị bỏ đói rồi, thôi sẵn buổi, mấy tụi nhỏ đang dọn cơm kìa, chú Năm ngồi ăn chung luôn đi.”
Anh Năm đáp”
-“Dạ, nó hổng bỏ đói em, nhưng…nhưng..tại…tại nhà hết gạo!, nên nó đuổi em!”
Các bạn biết không, thời-điểm sau 1975, lúc đó xã-hội cưc-kỳ khó khăn về kinh-tế, đại đa-số là nhà nghèo, và tôi biết chắc là nhà của Sư-Phụ mình thường thường mua gạo từng “lít” một, vì thế, bữa cơm hôm đó, tôi chỉ ăn qua loa 1 chén cơm lưng-lưng, và làm bộ nói là mình mới ăn sáng ở Sàigòn, nên còn no, thực-sự, Tôi sợ không đủ cơm vì tôi thấy có thêm anh Năm mới vô ăn nữa. Nhưng không ngờ, sau khi ăn cơm xong, Thầy nói:
-“Ê ! Chú Năm mày về nhà đi, bi giờ tới phiên Tao đuổi chú mày!”
Anh Năm gãi gãi đầu nhăn-nhó nói:
-“Anh Hai nói…nói… chơi hay nói thiệt?”
-“Tao nói thiệt chớ nói chơi cái gì ! Cái xe đạp của chú mày dựng đằng trước bi giờ có thùng gạo cột lên rồi đó, thôi mau đem về cho Vợ con ăn đi!”
Tôi và anh Năm cùng ngoảnh đầu nhìn ra cửa: Đúng vậy, trên sau xe đạp của Anh Năm đã có cột 1 thùng thiết vuông, (loại thùng “Dầu Lửa” hồi đó, mà sau này mọi người thường dùng để đựng gạo). Lúc đó, thời gian chỉ trong 1 bữa cơm mà Chị Hai, không biết xoay-sở làm sao mà đã đi mượn được của hàng-xóm cả 1 thùng gạo, và âm-thầm đem cột lên chiếc xe đạp từ lúc nào rồi, thực là chuyện không ngờ! Và Tôi lẳng-lặng vừa xót-xa, vừa thấy thương quý gia-đình Thầy của mình vô cùng…Vì tôi biết, nhà Thầy tôi lúc đó nghèo lắm, chuyện giúp anh Năm hôm nay, phải nói là… “Lá Rách đùm Lá nát !!!” . Tôi bắt được cái ánh mắt vui mừng của anh Năm, lẫn với sự xúc-động của anh. Anh vội cung tay vái chào, cám-ơn Thầy rồi ra đạp xe đi ngay.
Tò-mò, tôi hỏi Thầy:
-“Anh Hai à, Anh Năm này coi tướng-tá bự con khỏe mạnh quá, sao lại bị Vợ đuổi vậy?”
Thầy đáp:
-“Tội-nghiệp ! Nó đang bị hành-phạt đó, còn thêm 2 năm nữa mới hết.!”
Thấy tôi nhìn Thầy bằng ánh mắt ngạc-nhiên, thầy tiếp:
-“Chú Năm này, trước khi theo học Thầy, đã học qua nhiều phái Võ, có lần thượng-đài trên sân Tinh-Võ, Chợ-Lớn, đã đánh gục 1 người, người này về nhà, bị nứt sọ mà chết. Sau qua học bên mình, bi-giờ bị “hành-phạt” để trả các “nghiệp” đó.”
Tôi hỏi: -“Hành-phạt” ra sao hả Anh Hai?”
Thầy đáp:
-“Chú Năm tự dưng sau 1 đêm ngủ dậy, được “Chư-Vị” dạy cho “Nghề thuốc” nên biết bắt mạch và hốt Thuốc Nam, và an Chay trường. Từ đó, hắn bỏ ruộng rẫy, bỏ nhà cửa, không lo làm gì hết, mà sáng sớm thức dậy, đem theo 1 cây Rựa phá rừng, 1 cây Mai đào đất, 1 lon cơm với muối ớt, rồi đạp xe đến chân Núi, gởi xe, leo núi đào Cây Thuốc từ sáng đến tối mới về . Ở nhà, chặt thuốc phơi đầy sân, đã vậy hễ rảnh thì đi xin giấy báo vể để dành gói Thuốc.
Hắn khám bịnh cũng như hốt thuốc cho tất cả mọi người hoàn-toàn miễn-phí. Ruộng rẫy, nhà cửa 1 tay Vợ phải lo hết. Vì đó, hễ trong nhà hết gạo, bà Vợ nổi nóng lên là la hét chú Năm, mà chú Năm biết mình không lo cho gia-đình, Vợ chửi cũng phải, nên Chú Năm nính nhịn và đi…kiếm “viện-trợ kinh-tế” từ Thầy hoặc huynh-đệ thân-thiết. Thầy biết chú Năm phải làm như vậy suốt 3 năm mới hết nghiệp.”
Tôi rất ngạc-nhiên khi nghe kể về anh Năm nên hỏi tiếp:
-“Sư-Phụ, em thấy Anh Năm tuy bự con, vạm-vỡ, nhưng nói năng rất lễ-phép, không ngờ anh lại là 1 Võ-Sĩ.”
-“Ừ, Chú Năm này ăn nói hiền-lành, và hắn cũng là người lễ-phép nhất trong môn-phái mình đó. Luôn-luôn nhỏ-nhẹ, kính Trên, nhường Dưới. Nhưng Võ học của hắn ngoài đời cũng khá lắm…”
Tôi hỏi tiếp:
-“Anh Năm học võ khá cao bên ngoài, sao lại vô theo mình vậy Sư-Phụ?”
Thầy cười cười và nói:
-“Chuyện của Chú Năm này, y như mình coi “Kiếm-Hiệp” vậy đó, sở-dĩ Thầy dạy hắn, vì hắn muốn học bên mình để rửa nhục cho Sư-Phụ dạy Thiếu-Lâm của hắn, đã bị 1 tên sư-đệ phản Thầy phá phách.”
(Xin xem tiếp trong Chuyện: Anh Năm Sư-Huynh , phần 2: “Đấu Võ-Đài”)
AToanmt

ANH NĂM SƯ-HUYNH
Phần 2: 


(Quý độc-giả lưu-ý: Đây là hồi-ký, nên tác-giả bắt buộc phải đổiTên các nhân-vật trong chuyện, cũng như tên các Võ-Sư và Võ-Đường cho khác đi sự thật. Nếu có trùng-hợp, xin quý-vị thứ lỗi cho, đó chỉ là chuyện ngẫu-nhiên, ngoài ý muốn của Tác-Giả. Trân-trọng)
Thấy Tôi nhìn bằng ánh mắt dò hỏi, Thầy tiếp:
“Hồi trẻ, Chú Năm và người bạn, Tao không nhớ tên gì, nhưng nó đi Lính Quân-Cảnh, nên cứ kêu nó là Cảnh cho tiện… cùng học Thiếu-Lâm trong 1 xóm nhỏ, nhưng không biết tại sao Cảnh lại bị Ông Thầy đuổi, sau đó, Chú Năm dọn nhà đi xa nên cũng nghỉ không còn theo học ở đó nữa. Bẵng đi một thời-gian, tình-cờ Chú Năm đi lính đổi đến vùng đó, nhớ người Thầy dạy mình ngày xưa, nên Chú Năm ghé thăm. Không ngờ cái võ-đường cũ trông rất tiêu-điều và chỉ có dăm ba học trò nhỏ, Chú Năm hỏi thì Ông Thầy già mới nói:
-“Mày nhớ thằng Cảnh bạn mày không? Sau này nó trổ mã cao lớn lắm, còn bự con hơn mày nữa, tuần trước nó bận bộ đồ Lính vô đây, nói năng mất dạy, chọc tức mấy thằng đệ-tử nhỏ của tao. Tụi đàn anh cỡ mày và nó thì đi tứ-tán, còn lớp trẻ, làm sao đánh lại thằng Cảnh ?, vậy mà cũng có 2 đứa nhào ra đấu liều mạng, bị thằng Cảnh đánh nằm 1 đống !. Tao thì già rồi, sức yếu, tao biết chính tao cũng đánh hổng lại với nó, tao nghe nó học đánh Box trong Lính, rồi Taewondo, chưa kể là nó luyện Thiếu-Lâm do Chú Bác nó dạy nữa. Đánh gục 2 đứa nhỏ xong, nó tuyên bố là tháng sau Chú và Bác ruột của nó đều là Võ-Sư sẽ mở Võ-Đường Thiếu-Lâm tại trong Thị-Xã này, kêu gọi đệ-tử tao qua bên đó học, tao mới hiểu ngày xưa, khi nó qua học tao là tính ăn cắp “Nghề” vì biết cái lò Võ của tao lập ra lâu rồi, nên tụi nó tính phá để câu học-trò…
Tao nói: “Nó là cỡ đàn anh, nên thắng đàn em là chuyện thường…để Tao kiếm mấy thằng cỡ nó đấu mới xứng, ... Nó nói vậy tuần sau nó sẽ trở lại coi võ-đường mình có ai thắng nổi nó không? Tao tức lắm vì không còn thằng đệ-tử ruột nào còn ở trong xóm mình nữa để đấu với nó …”
Nghe Ông Thầy kể đến đó, Anh Năm tức quá nói:
-“Bộ…bộ… thằng Cảnh bây…bây giờ giỏi lắm sao…sao… Thầy? để tui…tui đấu thử với nó mới được…”
Ông Thầy già hỏi:
-“Hồi đó mày học Tao đâu có bao lâu, sau này mày có học thêm ở đâu không mà đòi đấu với thằng Cảnh?”
-“Dạ, con cũng..cũng có học chỗ này chỗ…chỗ… nọ ba…ba mứa, Thiếu-Lâm Bắc phái, Nam Phái có…có..đủ…”
-“Đâu mày ra sân dợt 1 bài “tứ-trụ” cho tao coi.” (Tứ-trụ là bài quyền đánh 4 hướng, phải luyện Thiếu-Lâm kha-khá mới được dạy)
Mấy trò nhỏ nãy giờ ngồi lặng im buồn thiu nghe Sư-Phụ mình nói chuyện với Đại-Ca, bây giờ liền vỗ tay và cùng nói:
-“Đúng đó Sư-Huynh, Sư Huynh dợi 1 bài cho tụi tui học hỏi…”
-“Đại-Ca đánh bài “ruột” ra nghen…”
Thế là Anh Năm liền ra sân và đánh 1 bài quyền rất nhanh và đẹp, các đàn em vỗ tay quá xá,
-“Chú mày đánh cũng khá, bài này mày học ở đâu vậy, giống bài “Ngũ-Độc Thần-Quyền" bên Bắc Phái phải không?”
Anh Năm đáp:
-“Dạ phải, bài này tui học ở Quận 5, Chợ Lớn…vậy mà ở lò Võ đó, tui cũng có lên Sân Tinh-Võ đấu mấy lần, lý-do: thi đấu lấy tiền đi nhậu…”
Nhưng Ông Thầy già lắc đầu và nói:
-“Vậy sao? Mà tao thấy cái “Cơ” của mày so với thằng Cảnh thì chỉ một sáu, một mười ! Mày còn thua nó tới 4 phần !.”
Thấy Anh Năm nghe vậy nhìn mình với vẻ ngạc-nhiên dò hỏi, Ông Thầy mới nói tiếp:
-“Hồi nãy, sau cái đá “tảo-địa” (đá quét sát sân) mày xoay lưng để chuyển qua thế “Tiên-Tử Hiến-Đào” chậm và nhiều sơ-hở. Coi như cái lanh-lẹ mày thua. Còn mày coi góc sân xi-măng kia kìa, mày thấy chỗ nứt rạn không? Đó không phải do tụi nhỏ này tập, mà là do thằng Cảnh, trước khi ra về, nó dằn mặt tao bằng cách xuống “Trung-bình Tấn” dặm 1 cái nứt sân rồi còn nói: -“Ông ráng kiếm thằng đệ-tử nào có nội, ngoại lực cỡ tui đi”.
Hơn nữa, mày đánh quyền, sức không đủ mạnh, điều-hòa hơi thở chậm, chứng tỏ nội-lực chưa đủ.”
Nghe Thầy nói vậy, Anh Năm xìu luôn, ngồi buồn-bực khó chịu vô-cùng, anh hỏi:
-“Thằng Cảnh nó…nó..hẹn… hẹn Thầy bữa nào nó trở… trở… lại đây vậy?”
-“Bữa nay đây!, chắc nó cũng sắp tới rồi.”
Anh Năm và ông Thầy cùng ngồi nhắc lại mấy anh em đã học võ giỏi coi họ bây giờ ở đâu, nhưng tính đi tính lại vẫn kiếm không ra ai là người có thể đấu lại được với tên Cảnh…
Một lúc sau, có tiếng xe Honda chạy vào sân, anh Năm nhìn ra thì thấy thằng Cảnh rất hiên-ngang trong bộ đồ lính Quân-Cảnh, với cấp bậc “Thượng-Sĩ”, anh Năm cũng mặc đồ Lính, nhưng anh đi lính Tiểu-Khu, coi như lính…gác cổng với cấp-bậc Hạ-Sĩ mà thôi! Vì vậy, tuy đang tức, nhưng Anh Năm vẫn phải đưa tay lên trán chào theo kiểu nhà Binh, Cảnh cũng vội chào lại, bỡ-ngỡ nhìn anh Năm 1 lúc rồi nói:
-“Ủa phải mày không Năm?, lâu quá rồi mới gặp…”
Anh Năm hỏi liền bằng giọng cà-lăm :
-“Ừ tao nè, tao..tao… mới chuyển…chuyển… về Tiểu-Khu ở đây, nên…nên… tới thăm Thầy, mà…mà…mà sao mày tệ quá dzậy, mày…mày… tới quậy ổng làm chi?” (từ đoạn này trở đi, Mình xin viết bình-thường mẩu đối-thoại của Anh Năm, vì viết kiểu “Cà-Lăm” của Anh Năm…mỏi tay quá !)
Cảnh cười khẩy và đáp:
-“Tao đâu có quậy cái gì, tại tao thấy ổng già rồi, còn dạy Võ cái gì nữa, nên tao tới cho ổng hay là Chú, Bác của tao…tuần sau sẽ khai-trương Võ Đường Song-Hùng trong Thị-Xã này…, ai dè mấy thằng nhỏ ở đây cà-khịa, nên tao mới dạy cho tụi nó 1 bài học…mà ‎thiệt ra, ‎ Ý tao cũng muốn nói Ổng già rồi, nghỉ đi, để người khác dạy.”
Anh Năm cau mày nói:
-“Sao mày nói kỳ vậy Cảnh? Dù gì ổng cũng đã là Sư-Phụ của tao với mày mà !”
Cảnh trợn mắt hỏi lại:
-Sư-Phụ cái gì?, hồi đó Ổng đuổi tao, không thèm dạy Tao nữa, mà chính mày cũng đâu có học ở đây được bao lâu đâu mà nói?”
Anh Năm thở ra rồi nghiêm giọng nói:
-“Tao thì nghĩ khác mày, “Nhất tự vi Sư, bán tự cũng vi Sư” ai mà tao có học qua, tao đều kính là Thầy, chuyện võ-đường này, mày đụng ổng, coi như là mày đụng tao rồi…”
Cảnh nhìn Anh Năm 1 lúc rồi nói:
-“Vậy bi giờ mày tính sao hả Năm? Bộ tao ngán mày sao? Chỗ anh em lối xóm cũ, Tao nói cho mày biết: Tao có tứ đẳng Thái-Cực-Đạo, luyện Thiếu-Lâm đến mức được “Tổng-Hội Quyền-Thuật VN” cấp giấy chứng-nhận “Võ-Sư” , được quyền mở Võ-Đường huấn-luyện võ-thuật VN đó. Mày nhắm mày qua nổi tao không mà nói?”
Anh Năm gằn giọng:
-“Mày nói vậy thì tao thua mày rồi, nhưng dù thua, tao cũng vì danh-dự của võ-đường này mà đấu với mày 1 trận.”
Cảnh cười ha hả:
-“Vậy tốt quá, tuần sau, ngày khai giảng Võ-Đường Song-Hùng, mày tới thượng-đài với tư-cách đại-diện lò Võ này để đấu với tao đi, đừng lo, tao sẽ không nặng tay với mày đâu.”
Anh Năm tức nói:
-“Mày chờ đi, nặng nhẹ gì tao cũng tới !”
Khi Cảnh ra về, Anh Năm nhìn thấy Ông Thầy Già tức đến ứa nước mắt, Anh cũng tức, Ông Thầy nói:
-“Tuần sau mày lên đài là cho thằng Cảnh mần thịt đó. Nó nói mày đại-diện cho lò Võ của tao, nó sẽ đánh mày nhừ-tử trên đài luôn, để cho quan-khách thấy là Võ-Đường Song Hùng của nó là hay, và người ta sẽ cho con cháu tới học. Tao nghĩ chỉ có cách là mày trốn luôn, đừng lên đài đấu với nó, e bỏ mạng đó Năm.”
Anh Năm đáp:
-“Nó có đánh tui chết cũng hổng dễ, ít ra trước khi chết, thế nào tui cũng đánh được nó vài chiêu hiểm chớ…Để nguyên tuần này, tui ngày ngày tới đây, Ông chi cho tui luyện mấy miếng “độc” nghen ?”
Ông Thầy lắc đầu:
-“Một tuần hổng kịp học để đấu đâu, họa chăng là có Võ Bùa.!”
Nghe nói vậy, Anh Năm liền sáng mắt ra mừng rỡ, anh hỏi:
-“Ừ đúng rồi, nước này chỉ có Võ-Bùa là chơi được nó thôi, mà Thầy biết ai dạy Võ Bùa linh không ?”
Ông Thầy lắc đầu đáp:
-“Thầy Võ Bùa kín lắm, không ai nói ra, nên tao hổng biết, mày cứ ráng dọ hỏi thử coi?”
Anh Năm về, vội xin nghỉ Phép 2 tuần, và ngày nào cũng đi tìm Thầy Võ Bùa, có lần người ta chỉ đến 1 lò Võ, khi Anh Năm đến, thấy võ-sinh mắt nhắm mắt mở, miệng lâm-râm niệm chú, còn thân thì múa may đi đường quyền tạp-nhạp quá, anh ngẫm-nghĩ, “Võ Thần gì mà đánh kiểu này?” nên anh xin phép Ông Thầy cho anh đấu thử với “Võ Thần” quả như anh đoán, chỉ trong ba bốn chiêu là anh đá tên Võ-Sinh lăn cù xuống đất, và “Thần” của tên đó…đau quá… “Xuất” ra luôn, vì ...đánh không lại anh Năm ?!!!
Hạ tên đó mà anh càng buồn, càng chán-nản hơn, vì Anh vẫn hy-vọng qua lời đồn-đãi là Võ-Bùa đánh hay lắm, ai dè lại chẳng thấy hay gì...Đêm đó anh về nhà, gác tay lên trán, thở ngắn than dài mãi mà không ngủ được, đến nỗi bà Vợ của anh thấy vậy, nổi cơn ghen lên hỏi:
-“Bộ ông mới gặp con nhỏ nào rồi hả?bi giờ nhớ nó quá ngủ hổng được phải không ?”
Anh đành kể ra chuyện muốn trả thù cho Thầy mà không được. Không ngờ sau khi nghe anh kể, chị Năm…cười toe nhẹ…bụng vội nói:
-“Dzậy mà mấy bữa nay ông cứ nhăn nhăn, lầm-lầm lì-lì hổng nói cho tui nghe, làm tui lo Ông bịnh tương-tư mấy con nhỏ trong Quán Bia Ôm chớ !!! Ông biết không, cái lò Võ Bùa mà hồi sáng ông đánh thắng đó, là lò dởm ! Thầy Võ Bùa cũng có Thầy cao, Thầy thấp, Thầy sịn, hoặc Thầy học lóm chớ ! Thằng Út em tui đó, nó học ông Thầy này hay lắm, sáng mai ông chạy tới nhà thằng Út kêu nó dắt vô gặp Sư-Phụ của nó là xong, có gì đâu mà lo !”
Sáng sớm hôm sau, khi Anh Năm chạy vô nhà Thằng Út hỏi, thì thằng Út lắc đầu nói:
-“Anh Năm hỏi chuyện này tui thấy khó quá, thứ nhứt là Sư-Phụ tui kén đệ-tử lắm, hổng phải gặp ai cũng dạy. Thứ hai là học “cái này” hổng cho đánh trước, hổng cho thi đấu Võ-đài, nếu mà anh có học được, lên đài đấu là bị “Thần” trói tay mình, cho người ta đánh…phù Mỏ luôn, “lỗ Mũi ăn Trầu, cái Đầu xỉa Thuốc”! đó ! hổng được đâu !”
(Xin xem tiếp trong Chuyện: Anh Năm Sư-Huynh , phần 3: “Đấu Võ-Đài”.Xin lỗi độc-giả, mình tính viết luôn phần “Đấu Võ-Đài” là xong, nhưng bận quá, hẹn kỳ sau vậy…)

Vị Sư Vui Tánh (tiếp theo chuyện Anh Năm Sư Huynh).


(Các Bạn biết không, thực ra, hôm đó,Thầy tôi chỉ kể tóm-lược sơ-sơ về Anh Năm cho tôi nghe, nhưng vì chuyện “học Võ trả thù cho danh-dự” của Thầy, nghe rất hay và giống như trong tiểu-thuyết “Kiếm-hiệp”. Trong lúc thời buổi kinh-tế khó-khăn, chỉ vì đồng Tiền mà đa-số người ta hay dễ dàng quên hết những gì là… “Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín” do đó, tôi rất lấy làm thú-vị, nên 2 năm sau, trong lần Tôi cùng anh Năm lặn lội suốt từ Núi Bà-Đen xuống tận Trà-Vinh, dọc đường, tôi đã hỏi lại anh từng chi-tiết về việc anh gia-nhập Môn-Phái. Tôi kể lại sau đây để các bạn theo dõi tiếp.)
Anh Năm nghe xong cười xòa nói:
-“Chú Út à, Anh biết là Sư-Phụ của chú kén đệ-tử, nhưng Chú dám bắt cá với Anh hông? Chú cứ dẫn Anh tới gặp Sư-Phụ đi, nếu ổng hổng chịu dạy, Anh bao chú 1 chầu nhậu, còn nếu ổng chịu dạy, Anh cũng bao chú nhậu, mà còn cho chú mượn xe Honda của Anh chạy chơi 3 ngày nữa, chịu hông?”
Dĩ-nhiên là chú Út không thể từ-chối cái đề-nghị quá hấp-dẫn của anh Năm, nên để Anh Năm lấy chở đến nhà “Ông Thầy”. Khi xe chạy ngang qua 1 cái quán thấy mùi Phở, mùi Hủ-Tíu hấp-dẫn, Anh Năm “lịch-sự” hỏi theo kiểu “mời lơi” vì anh nóng lòng đến gặp Thầy cho sớm, anh hỏi:
-“Chú Út đói hông? Đói thì ghé vô ăn ?”
Không ngờ Chú Út cười thật tươi và nói:
-“Sáng sớm, tui đang còn đang ngủ, Ông tới réo tui thức, có kịp ăn cái gì đâu, bi giờ đang đói thấy mồ.”
Thế là cả hai ghé vào quán ăn Hủ-Tíu, nhưng khi vừa xuống xe, đã có 1 thanh niên đi đến nói:
-“A, Anh Út đi ăn sáng hả ?, lại ngồi chung bàn với tui nè” hắn nói xong quay nhìn Anh Năm và nói:- “Chào Anh…” Chú Út bèn giới thiệu:
-“A T‎ý‎‎ hả, đây là Anh Năm, Anh Rể bà con của tui”
Chàng thanh niên tên T‎ý xum-xoe hạ giọng nói:
-“Vậy sao, tui mời 2 đại-ca vô ăn sáng luôn, tướng Anh Năm bự con quá, chắc Võ giỏi lắm?”
Anh Năm chỉ cười mỉm và theo T‎ý vào bàn ngồi, tên T‎ý nói tiếp:
-“Anh năm biết hông? Tui có học “Thần-Quyền, từng “khai đao” 3 lần, vậy mà đụng tới Anh Út đây tui bị thua, nên kết làm anh em luôn đó.”
Anh Năm ngạc-nhiên hỏi:
-“Chú em nói “khai-đao” là làm sao?
T‎ý hỏi lại:
-“Ủa Anh Năm hổng biết à?” vừa hỏi hắn vừa nhìn Chú Út.
Chú Út bèn nói:
-“Anh Năm học “Võ ngoài” hổng có học giống bên mình nên hổng biết. Sẵn vậy, chú mày nói cho anh nghe luôn đi.”
T‎ý tiếp:
-“Anh Năm biết hông, tui học “Thần Quyền” khi luyện có Thần nhập vô mình, đánh võ dữ lắm, khi thấy khá rồi thì Sư-Phụ mới cho “khai đao” nghiã là dùng con “Dao Phay” lớn và bén ngót y như con dao chặt xương của thằng cha chủ tiệm đang chặt thịt Bò nấu Phở kia kìa...tui cởi trần, niệm chú rồi đứng cho “Sư-Huynh” chém ngang ngực 1 dao thiệt mạnh, vậy mà ngực hổng bị đứt chút nào hết, chỉ có 1 sọc trắng nổi ngang ngực tới mấy bữa mới tan mà thôi...
Nói xong T‎ý cúi xuống ăn hủ-tíu tiếp, Anh Năm ngạc nhiên hỏi thêm:
-“Bị chém hổng đứt, nhưng chú mày về có bị đau, bị tức ngực gì không?”
T‎ý cười hề hề:
-“Hổng có bị cái gì hết ráo, dzậy mới hay chớ, mà tui “khai đao” tới 3 lần vậy đó, vẫn phẻ re như...Trâu luôn!”
Anh Năm vừa ăn vừa ngẫm-nghĩ, nên lại hỏi:
-“Vậy chớ chú có bao giờ dùng “Thần Quyền” đánh thắng mấy người biết Võ hông?”
Su cười toe đáp:
-“Có chớ, tui cũng từng đụng ...lai-rai mấy tay có Võ, mà luôn luôn thắng, tui đã đánh té 1 đai-đen Tae-Won-Do trong vòng 10 phút hè...”
Anh Năm cười hỏi tiếp:
-“Nếu vậy, chú em cũng giỏi quá, sao hồi nãy lại nói chú thua Chú Út?”
T‎ý nghiêm hẳn mặt lại trả lời:
-“Môn Phái tui học khác với Môn Phái của Anh Út, có lần tui với Ảnh đụng độ, ra sân thách đấu, tui hổng biết Anh Út làm phép gì mà tui niệm “cầu Tổ” hoài, hổng có ai nhập vô tui đánh đấm gì hết, trái lại tay tui nặng như đá, dở hổng lên. Anh Út hỏi tui chuẩn-bị rồi chưa, ảnh đếm 1, 2, 3 xong, đá tui 1 cái lăn cù đau quá mạng, tui bái Ảnh làm “Đại-Ca” luôn, đang chờ bữa nào anh dắt tui vô theo học Môn-Phái của ảnh đó.”
Nói đến đây, T‎ý nhìn Chú Út cười cười tiếp:
-“Vậy phải hông Đại-Ca, bữa nào cho em tới gặp Sư-Phụ của Đại Ca nghen?”
Chú Út cũng cười đáp:
-“Từ từ chứ mạy, tao phải coi giò coi cẳng của mày trước rồi mới dắt tới gặp Sư-Phụ chớ, thôi bi giờ tao và Anh Năm phải đi công chuyện gấp đây...”
Dĩ nhiên là T‎ý mau mắn dành trả tiền ăn sáng hết, đã vậy còn mua thêm gói thuốc Capstan nhét vô túi áo cho Chú Út nữa.
Phần Anh Năm sau khi nghe như vậy, anh cảm thấy vừa mừng vừa xôn-xao trong bụng...Cả hai ghé chợ mua chút hoa quả và 1 bó Nhang rồi mới chạy xe đi tiếp. Khi vừa dắt xe vào sân nhà “Ông Thầy”, Chú Út khẽ nói:
-“Anh Năm, bà đang quét sân là “Bà Thầy” đó…”
Nói xong Chú Út đổi giọng nói lớn hơn:
-“Chị Hai ơi, khỏe hông ? tui nè, Anh Hai có nhà hông dzậy Chị ?”
-“Ủa, Chú Út hả, còn ai đi với chú vậy?
-“Dạ đây là Anh Năm, ông xã của chị Năm tui, ảnh làm việc ở ngoài Tiểu-Khu...”
Anh Năm cũng vội dỡ nón xuống và nói:
-“Dạ chào Chị Hai…”
Chị Hai nhìn Anh Năm 1 chút rồi nói:
-“Vậy mà tui tưởng ai đâu ở xa tới, vì hồi nãy, Anh Hai ảnh bắc ghế ngồi ngoài hàng ba này, tui hỏi sao sáng nay ông không đi uống cà phê, mà ngồi đón ai vậy?”
-“Ổng nói có khách phương xa tới…nhưng được 1 lát rồi ổng lại nói: “Hai thằng này lo ăn hủ-tíu rồi, thôi tui đi uống cà phê đây…” Ổng mới đi chừng 5 phút hà...”
Anh Năm ngạc-nhiên hỏi:
-“Dạ thưa Chị Hai, Anh Hai có nói chừng nào dzìa hông vậy?”
-“Úi cái Ông này ai mà biết được, ổng đi “không chừng không đỗi” lắm, nhiều khi ra uống cà-phê mà gặp ai có bịnh lôi ổng đi luôn, tới tối mới về, có khi gặp đệ-tử mời ổng đi đây đi đó miết luôn, riết rồi tui cũng hổng biết đường nào mà mò nữa. Mà tui coi bộ Chú tính tới xin học phải hông?”
Anh Năm gãi tai nói:
-“Dạ, tui tính đến bái Sư…mà bây giờ hổng biết chừng nào mới gặp được Sư-Phụ đây, thôi Chị Hai cho tui gởi hoa quả này cúng trước nghen., khoảng trưa hoặc chiều tụi tui sẽ quay trở lại.”
Chị Hai nói:
-‘Ừ, như vậy cũng được, nhưng Chú Út thử chạy ra cái quán Cà-Phê ở “Ngã tư” coi có gặp ổng không? Ổng thường uống càphê ở quán đó.”
Thế là Anh năm và chú Út vội phóng xe ra quán “Ngã-Tư” gần nhà “Ông Thầy”, Anh Năm nói:
-“Chú Út à, mình vô đây uống càphê một lát đi, nếu Ông Thầy có về, đi ngang qua mình sẽ gặp, mà Chú có nghe bà Thầy nói không? Bả nói Ổng biết tụi mình đi ăn Hủ Tíu, nên mới không chờ mình. Hổng lẽ Ông Thầy của chú Út ngồi nhà mà thấy được ở xa sao? Chuyện khó tin quá...”
Chú Út cười đáp:
-“Ừa, mà Tại anh không biết chớ nếu sau này anh vô “môn-phái” rồi, anh sẽ thấy còn nhiều chuyện lạ khó tin hơn nữa.”
Vừa nhâm nhi ly cà-phê vừa ngẫm nghĩ 1 lúc, Anh Năm lắc đầu nói tiếp:
-“Ngồi nhà mà thấy tụi mình ăn hủ-tíu ở xa...khó tin thiệt, có khi con cháu gì của ổng hay đệ-tử ổng đi ngang quán thấy Chú Út ngồi, nên tình-cờ về nhà nói cho Ổng nghe thì sao? Thời buổi này mà nói chuyện thần-thông kiểu Tề-Thiên, tao nghe không lọt lỗ tai chút nào đó Út.”
Nghe anh Năm nói vậy, Chú Út hốt-hoảng nói ngay:
-“Trời trời, Anh Năm đừng nói bậy-bạ nghen, kẻo Sư-Phụ ổng nghe được thì anh hết học luôn. Tại nào giờ anh không biết đến giới Thần Quyền, nên anh chưa gặp các chuyện giống chuyện “Tề Thiên” đó... tui còn biết một ông Sư ở tuốt dưới Hóc-Môn cũng có nhiều “Phép” lạ lắm, để tui kể cho anh Năm nghe nghen ?”
-“Nếu chuyện có thiệt thì kể, còn chuyện “nghe kể lại” tao hổng tin đâu !”
Chú Út trợn tròn mắt nói:
-“Bộ anh nghĩ tui nói dóc sao? Ông Sư này tui có gặp rồi! tại lâu lâu có bạn bè rủ tui xuống Hóc-Môn đá Gà Đòn, tui có nghe là tại 1 cái Chùa nhỏ, chỉ có 1 Ông Sư trụ-trì và 1 chú Tiểu, chú Tiểu thường ra ngoài kể rằng Ông Sư đó lạ lắm, mỗi lần nói chú Tiểu đem Dưa hấu hoặc trái cây gì đó đã cúng trên bàn Phật xuống, khi thì biểu chú tiểu xẻ 5, xẻ 6, hoặc xẻ 8, là ngay sau khi xẻ bao nhiêu miếng Dưa, thì rốt cuộc có đúng bấy nhiêu người đến ăn đó. Cho nên có một lần xuống Hóc-Môn, tụi tui 3 thằng rủ nhau ra chợ mua 1 trái Dưa Hấu lớn, đem vô chùa cúng, rồi đi đá Gà, hẹn là tới chiều về sẽ ghé lại Chùa, vì chùa nhỏ, nên buổi chiều thường vắng y như “Chùa Bà Đanh” không có ai hết ngoài Ông Sư và Chú Tiểu. Nhưng trước khi tới Chùa, tụi tui đã tính trước: 3 thằng, cộng Chú tiểu, cộng Ông Sư là 5, tui rủ thêm 1 thằng bạn nữa, dặn nó là đậu xe Honda cách 1 ngã tư ngoài đường chờ tụi tui vô trước 5 phút rồi mới chạy vô sau. Coi coi Ông Sư xẻ mấy miếng Dưa?...”
Nói đến đây, chú Út ngưng kể để uống miếng càphê, Anh Năm bèn nói:
-“Chuyện cũng hơi lạ, rồi Ông Sư đó đã xẻ mấy miếng vậy?”
-“Xẻ 7 miếng !”
Anh Năm cười khà khà:
-“Vậy là trật lất rồi, 5 người thêm 1 thằng vô sau là có 6 hà.”
Chú Út cũng cười và kể tiếp:
-“Khi tụi tui vừa bước vô Chùa, thì Ông Sư cười hề hề nói: “Trái dưa mấy chú mua hồi sáng ngon ghê, đỏ lắm, Thầy mới biểu thằng nhỏ xắt bên cái Trái ở đằng kia kìa, mấy chú qua ăn với Thầy cho vui nghen...” Nghe vậy tui đi lè lẹ qua phía cái Trái bên hông Chùa liền, thấy chú Tiểu đang xắt Dưa, tui lại gần hỏi nhỏ:
-“Ổng biểu xắt làm mấy vậy chú?”
-“Mô Phật, dạ xắt 7 miếng, mà xắt lẻ làm tui khó chia cho đều quá...”
Nói tới đây thì Ông Sư cùng với 2 thằng bạn cũng vừa tới sau lưng tui. Mọi người cùng ngồi xuống cái bàn tròn, nhưng chưa có ai dám cầm Dưa ăn trước Ông Sư, tui thì muốn ăn gấp để thấy là Ổng tính sai, nhưng Ông Sư bỗng chỉ ra quanh Chùa rồi nói:
-“Mấy Chú thấy chỗ này ngồi tốt hông, nhờ bóng của mấy cây Vú-Sữa và hàng Dừa cao, nên ở đây gió mát và yên-tĩnh lắm.”
Vừa lúc đó có tiếng xe Honda trước sân Chùa, và giọng thằng bạn tui lồng-lộng:
-“Ê.. Út có trong Chùa hông dzậy?” tui liền trả lời:
-“Tao ở bên Trái phía sau Chùa nè, sẵn Dưa mới xẻ, mày vô ăn luôn nghen.”
-“Ừ, để tui vô Chánh Điện lạy Phật rồi tới liền”. Nghe vậy tui lấy làm lạ vì tui biết cái thằng này ít khi nó lên Chánh-Điện lạy Phật lắm, vô Chùa là nó nhào ra phía sau chỗ mấy bàn ăn coi có món gì “thỉnh” được vô bụng thì “thỉnh” liền không khách-sáo...Vậy mà mấy phút sau, nó xuất hiện trước tụi tui cùng với 1 con nhỏ bận áo bà-bà tím che nón phía sau có vẻ mắc-cở, tui mới hiểu ra là tại nó đi với “Bồ” nên mới làm bộ hiền lành lên lạy Phật. nó nói:
-“Dạ Chào Thầy, chào mấy Huynh, đây là Cô Hồng, bạn tui, sẵn dịp đi ngang đây nên vô Chùa lạy Phật.”
Nghe nó nói, tui chưng-hửng, còn Ông Sư cười khà khà tiếp:
-“Hay quá, Dưa xẻ vừa đúng 7 miếng vậy mời Chú em và cô bạn ăn luôn cho vui, mỗi người 1 miếng nè.”
Sau đó, trên đường về, tui hỏi thằng bạn:
-“Tao biều mày đậu Honda, chờ tụi tao vô 5 phút rồi chạy theo, mà sao mày chở thêm con bồ mày vô vậy?”
-“Tao đang đứng lóng ngóng, bỗng gặp con Hồng, nó hỏi tao đậu xe chờ ai vậy, mà trước tới giờ, con nhỏ này “chảnh” lắm, tao rủ nó đi uống nước hoài mà không bao giờ nó chịu cho tao chở đâu...vì thế tao mới kể nó nghe vụ Ông Sư xẻ Dưa, và tao rủ nó đi theo, vì ai dè ông Sư hay thiệt, tính đúng bon luôn.”
Anh Năm gật gù nói:
-“Kể ra cũng hay, nhưng cũng có thể Ông Sư đó “hên”, nên tình-cờ xuất hiện cái Cô Hồng đó, cho nên thành 1 chuyện ngẫu-nhiên thôi.”
Chú Út cười cười móc túi lấy cái hộp quẹt (Bật lửa) Zippo mồi điếu thuốc hút, rồi chỉ chỉ vào cái Hộp-quẹt Zippo, nói tiếp:
-“Chưa hết chuyện mà Anh Năm, để tui kể tiếp nè: Sau lần ở dưới Chùa Hóc-Môn đó, tui về trên này, gặp bữa bạn bè rủ đi nhậu tại nhà của bạn nó, đêm đó có nhiều người lạ, tui nhậu sỉn, khi về nhà mới biết là mất cái hộp quẹt Zippo này, tui tiếc lắm...”
Anh Năm cười nói:
-“Tưởng cái gì, chớ ba cái đồ quỷ đó, ra Chợ Trời khu bán đồ Lính Mỹ, có thiếu gì.”
Chú Út tiếp:
-“Tui biết, Chợ Trời có bán, nhưng đâu có rẻ Anh Năm, hơn nữa cái của tui có Khắc nguyên hình con Ó, anh coi nè, đẹp hông?”
Anh Năm cầm lấy xem và hỏi:
-“Vậy là cái này, Chú đã tìm lại được hả?”
Chú Út cười thật tươi đáp:
-“Anh Năm kéo cái ruột hộp quẹt ra coi đi, có chữ của Ông Sư Hóc-Môn viết ở trong đó !”
Ngạc-nhiên, Anh Năm kéo cái vỏ ra, thấy 1 miếng giấy màu hồng nho nhỏ, nằm ngang qua phần miếng đệm chỗ đổ xăng, cạnh cái ống chứa đá lửa. Anh mở ra mới biết không phải giấy hồng, mà là do chữ viết trên giấy bằng mực viết Bic Đỏ, có lẽ hơi xăng đã làm mực lan ra làm hồng cả mảnh giấy, nhưng Anh Năm vẫn còn đọc được những chữ viết nhỏ và rõ đẹp như sau:
“Chú Sơn lấy lộn của Chú Út, đến hôm nay ngày Rằm, lúc 8 giờ sáng, thay đá lửa, gặp giấy này, đem trả Chú Út đi.”
Thấy Anh Năm lẳng-lặng nhìn tấm giấy, Chú Út cười nói:
-“Anh Năm biết không, ngay bữa mà tui gặp Ông Sư xắt 7 miếng Dưa đó, khi đang ăn, Ổng hỏi mượn tui cái hộp quẹt này để thắp cây đèn dầu bị gió thổi tắt trên bàn Thờ. Tui đưa cho ổng mượn, chắc đó là lúc ổng lén bỏ tấm giấy này vô cái Hộp quẹt. Sau đó từ chùa Hóc-Môn về trên này khoảng 100 Cây-số, tui đi nhậu lung tung chỗ, bị thằng bạn của bạn tui là Sơn, trong lúc sỉn đã lấy cái hộp quẹt của tui bỏ túi. Nó không biết tui và tui cũng không biết nó, khi nó tỉnh rượu, cứ việc xài cái hộp quẹt một cách...vô-tư, thoải mái. Cho đến khi thay đá lửa, đọc tấm giấy, nó mới sợ, chạy đi hỏi thăm bạn nó về tui, rồi kiếm tui để trả lại cái hộp quẹt này. Anh Năm thấy Ông Sư đó giỏi không?Tui bèn giữ nguyên tấm giấy trong cái hộp quẹt để làm kỷ-niệm đó....


Anh Năm hỏi:
-“Vậy thì Ông Sư này hay thiệt...nhưng Sư Phụ của chú có biết Ổng hông?”
Út cười :
-“Biết chớ, vì tui có mấy ông Sư-Huynh nhà cũng ở gần Chùa, mấy ổng rước Sư Phụ xuống hoài, nên thỉnh thoảng cũng có ghé Chùa thăm Ông Sư đó...Nhưng có điều, hễ mỗi lần có Sư Phụ tui, là Ông Sư biểu xẻ Dưa sai hết ráo...nên Ông Sư thường nói:
-“Ông cao quá, tui coi hổng thấu!”
Còn Sư Phụ thì cười cười đáp:
-“Tại thấy Sư vui tánh, nên tui cũng giỡn cho vui vậy mà, cao gì mà cao.....ha ha..ha..”
Anh Năm vừa cười nhăn nhó, vừa liếc nhìn đồng hồ:
-“Chít Cha, vậy là hồi nãy tao nói bậy bạ...kẹt rồi, bi giờ gần trưa mà hổng thấy Sư Phụ dzìa, thôi tụi mình quay lại nhà của Ổng mới được.!”
Chú Út:
-“Dậy sao, anh thấy ngán rồi hả? chưa đâu, vô học rồi còn thấy nhiều cái hơn nữa đó anh Năm.”
Khi cả hai quay lại nhà Ông Thầy, anh Năm thấy “Bà Thầy” đang ngồi may áo trên cái bàn máy may nhỏ cũ xì. “Bà Thầy” nói ngay:
-“Ổng chưa dzìa mấy Chú ơi, mà hổng biết tới chừng nào ổng mới dzìa nữa....”
Anh Năm lúng túng gãi đầu nói:
-“Dạ...dạ Chị Hai...thiệt ra tui có chuyện ngặt-nghèo lắm, rất mong được gặp Sư Phụ bữa nay, cầu giúp đỡ...Kẹt hồi sáng lỡ ăn Hủ Tíu mà trễ...bi giờ, Chị Hai làm ơn làm phước coi có cách nào liên lạc cho Ổng dzìa không Chị Hai...?
“Bà Thầy” cười nụ cười chất-phác nói:
-“Tui thiệt tình hổng biết làm sao mà giúp mấy chú...Ổng đi tùm lum, ai biết đâu mà kiếm...tui thì hổng biết phép tắc gì, chớ Ổng muốn kêu ai, Ổng chỉ đốt 3 cây nhang lên, lầm-thầm 1 chút là thế nào người đó cũng tới trong ngày...”
Anh Năm mừng rỡ nói:
-“Hay Chị Hai cũng đốt nhang rồi vái Ổng dìa đi...”
“Bà Thầy” :
-“Đốt nhang thì được rồi, nhưng phải biết câu Chú kêu dzìa mới được chớ! Mà tui có biết chú phép gì đâu ...”
Lúc đó, bỗng Chú Út xen vô:
-“Được rồi, tui có 1 câu chú , câu “Triệt Người về” vậy để tui đốt nhang nghen Chị Hai?”
Chị Hai nghiêm mặt lại nói:
-“Cái chuyện Ổng dạy mấy Chú, tui hổng biết, chú muốn làm gì thì làm, làm sao mà bị Ổng la thì ráng chịu !”
Chú Út cười hì hì:
-“Hổng sao đâu Chị Hai, tui nhớ rõ câu chú mà, hơn nữa, tui học câu này mà chưa xài lần nào, sẵn bữa nay, tui làm làm thử coi có “linh” hông...?”
Thế là Chú Út thắp hương lên tất cả các bàn thờ trong nhà Sư Phụ, rồi chú chắp tay nhắm mắt, miệng lâm-râm niệm chú...Anh Năm và “Bà Thầy” đứng 1 bên theo dõi.
Bỗng người Chú Út lảo-đảo, rồi Chú Út quỳ cái “bụp” xuống nền nhà, y như bị ai đạp cho 1 đạp vào lưng, chú đập đầu binh binh 1 hơi 3 cái rất nhanh xuống đất.
Anh Năm còn đang ngạc nhiên thì “Bà Thầy” đã rối rít la lên:
-“Rồi rồi, niệm bậy bạ bị phạt rồi...Để tui đốt nhang xin mới được.”
Vừa nói, “bà Thầy” vừa nhanh nhẹn thắp hương và vái lạy. Lập tức Chú Út bên kia cũng dập đầy lạy, nhưng lần này lạy nhẹ nhàng chứ không mổ bụp bụp như lần trước. Xong Chú Út bước ra ngoài, mặt đỏ bừng, tay xoa xoa cái trán còn đỏ ửng và sượng sùng nói:
-“Kỳ quá, tui mới niệm hai chữ đầu của câu chú là liền bị “Mấy Ổng” đạp cho 1 đạp, rồi nghe như ai nói: “Tên này hỗn thiệt phạt nó 3 lạy” tui hổng hiểu ra sao cả...”
Anh Năm hỏi:
-“Thiệt sao Út, mày nghe có tiếng người nói thiệt hả?”
Chú Út trợn mắt:
-“Tui nghe rõ ràng mà !”
Nghe Chú Út nói xong, Anh Năm lẳng lặng tiến đến trước bàn Thờ, anh quỳ xuống, chắp tay và nhắm mắt 1 lúc, anh kính-cẩn bái lạy rồi bước ra sân.
Chú Út tò-mò hỏi:
-“Anh vái cái gì dzậy?”
Anh Năm cười nghiêm nói:
-“Tao thấy linh thiệt, coi chú mày quỳ cái bụp như bị ai xô vậy, nên tao đến thắp nhang tạ lỗi, và đồng thời cũng xin Chư Vị có linh thì giúp tao lòng thành cho được gặp Sư Phụ bữa nay...Vậy 2 đứa mình chỉ còn nước...ngồi đồng ở đây chờ luôn tới chiều nghen...?”
Đằng trước và sau nhà Sư Phụ đều có sân, vườn rộng rãi, nhất là sau nhà, có rất nhiều cây Dừa cao, nên “Bà Thầy” nói:
-“Mấy chú ra sau vườn cho nó mát, ra ngoài đó chờ “cầu may” coi Ổng có dzìa hông, Chú nào biết leo Dừa, thì cứ leo bẻ Dừa tự nhiên nghen, Dừa cao, mà trái ngọt lắm. ”
Thế là 2 anh em lủi ra sau vườn, Chú Út đi vòng vòng ngắm-nghía chọn Dừa xong là rồi leo như khỉ, thoăn-thoắt bẻ Dừa. Khi chú Út còn đu đưa trên cây, thì có tiếng xe Honda ngừng phía trước, Anh Năm mừng rỡ vội đi ngay ra… Anh thấy 1 thanh niên dáng nho-nhã như 1 thư-sinh và cũng khoảng tuổi mình vừa ngừng xe trước cổng, anh không biết là ai, nhưng nghĩ chắc anh này cũng là học trò gì đó, nên Anh Năm khẽ gật đầu chào. Chàng thanh niên mới đến, vừa dựng chiếc xe Honda Dam cũ mèm xong, quay lại hỏi Anh Năm:
-“Chú em tới kiếm Thầy hả?”
-“Dạ tui kiếm Thầy Hai...”
-‘Dzậy vô nhà ngồi đi.”
Anh Năm còn đang ngỡ ngàng thì Bà Thầy đã chạy ra và nói:
-“Ổng dzìa rồi hả, hên thiệt, tội nghiệp chú này và chú Út tới kiếm Ông từ hồi sáng tới giờ đó...à để tui ra sau vườn biểu chú Út bẻ thêm Dừa cho Ông uống nghen’ Nói xong là Bà Thầy biến vào sau Bếp luôn.
Anh Năm gãi gãi đầu nói:
-“Vậy Thầy là Thầy Hai ? sao mà tui thấy trẻ quá...”
-“Ừ tại tui hổng biết lo nên lâu già, chú em tuổi con gì?”
-“Dạ tui tuổi con...”
-“Dzậy sao, dzậy tui lớn hơn chú huốt cả con Giáp một khúc lận”
-“Trời, Thầy coi trẻ quá...”
-“Thôi chú kêu tui là Anh Hai được rồi, đâu chú nói cho tui nghe chuyện gì mà tới đây đi.”
Anh Năm mừng rỡ vội kể đầu đuôi câu chuyện của Sư-Phụ dạy Thiếu-Lâm và tên Cảnh phản Thầy ra cho Anh Hai nghe. Nghe xong, An Hai nói:
-“Vậy chú muốn học để ít bữa nữa lên đấu võ-đài ? Mà từ hồi nào tới giờ, tui dạy học trò, không có cho 1 đứa nào lên võ đài cả...”
Anh Năm nghe vậy thì luống-cuống, mới hả miệng, chưa kịp nói (vì ảnh cà-lâm, nên nói chậm...) thì Anh Hai đã tiếp:
-“...Nhưng tui hồi nãy thấy chú Năm kể về Sư Phụ mà còn ứa nước mắt, xét ra thấy chú em cũng có cái Tâm “Tôn Sư Trọng Đạo” nên được rồi, tui sẽ dạy cho để gỡ danh dự cho Thầy. Chỉ có đều, trước khi dạy chú, tui cho chú biết là coi vậy mà học “bên này” khó lắm....”
Anh Năm vội nói:
-“Dạ, dù khó cỡ nào tui cũng sẽ ráng mà Anh Hai..”
-“Phải Thề giữ Ngũ Giới Cấm như sau;

KHÔNG LỬA THẦY PHẢN BẠN
KHÔNG TÀ DÂM TỬU SẮC
KHÔNG GIAN THAM TRỘM CƯỚP
KHÔNG SÁT SANH, HẠI VẬT
KHÔNG NÓI DỐI HẠI NGƯỜI,

Đồng thời cũng phải Ăn Chay ít nhất một tháng 2 ngày. Trong ngày chay đó, chẳng những không Làm Ác, không Nói Ác, mà còn không được Nghĩ Ác nữa...có giữ như vậy thì mới đúng nghĩa là ngày Ăn Chay..."
-“ Dạ tui sẽ ráng giữ được mà...”
Thầy Hai trầm ngâm 1 chút, rồi xoè bàn tay bấm bấm các lóng tay, Thầy khẽ lắc đầu, làm anh Năm hơi lo, nhưng vẫn im lặng quan-sát...Một lúc sau thầy Hai nói:
-“ Được rồi, tui sẽ dạy cho chú em, nhưng tui đã tính là sau khi chú học tui, chú sẽ bị nhiều khổ nạn trong vòng 3 năm đó. Đó không phải vì theo Môn Phái mà bị nạn đâu. Đây là “nghiệp” riêng của chú đã tạo từ 2 năm trước, chú đã vô tình đánh chết người !!! thay vì “nghiệp báo” sẽ kéo ra 10 năm sau, nhưng nay có duyên với tui, theo học, thì chú sẽ trả “nghiệp” sớm hơn, và trả nhanh hơn. Nhưng tui phải nói cho chú biết, chịu được thì học. Sợ chú không hiểu, thấy sau khi theo học mà sao lại bị xui quá, rồi oán-trách bậy bạ, mang thêm “khẩu nghiệp” nữa...chú hiểu ý của tui không ?”
Anh Năm lặng im ngẫm-nghĩ những lời nói của Ông Thầy, và anh nhớ lại chuyện mình đấu trên sân Tinh-Võ năm nào, sau đó đối-thủ của anh về nhà bị chấn thương sọ não mà chết. Anh toát mồ hôi lạnh, anh nhìn lại Ông Thầy có bộ mặt trẻ măng đó, và bất chợt anh bắt gặp ánh mắt của Ông, 1 ánh mắt phát ra những tia sáng trắng, chói lọi, đến nỗi anh cảm thấy mắt của mình khó chịu, y như mình nhìn thẳng vào ánh nắng mặt trời, anh Năm bừng hiểu, và có 1 chấn-động nào đó trong nội-tâm khiến anh quỳ mọp xuống, dập đầu sát đất, anh lạy Thầy, bằng cả 1 sự vừa cung-kính vừa nể sợ. Có tiếng Ông thầy vang lên:
-“Ủa, chú mày làm cái gì kỳ vậy ?, thôi ngồi lên đi, khi không mà lạy tui mần chi, bộ muốn làm tui tổn Thọ sao ?”
Vừa lúc có tiếng chân của Bà thầy và tiếng cười oang-oang của Chú Út từ sau vườn bước vào, nên anh Năm vội ngồi lên.
Chú út vừa cười vừa bưng ly nước dừa trao cho Thầy và nói:
-”Anh Hai, anh đi uống càphê ở đâu mà kỹ quá, tụi em chờ mệt xỉu luôn...Anh uống nước dừa đi, em mới bẻ sau vườn... ”
Ông Thầy nghiêm-nghị nhìn Chú Út rồi nói:
-“Hồi nãy, ai biểu chú mày đốt nhang niệm chú dzậy?”
Chú Út...hết cười:
-“Dạ...tại em thấy anh Năm đang kẹt quá, mà sợ Sư-Phụ đi xa tới mai mới dzìa, nên em mới niệm chú “Triệt người về” để xin cho Sư-Phụ dzìa nhà cho sớm...”
Ông Thầy hỏi:
-“Rồi sao?”
Chú Út gãi tai cười cười:
-“Thì linh quá, nên bi giờ Sư Phụ dzìa rùi đó !!!”
Ông Thầy lắc đầu nói:
-“Chú mày thiệt bậy-bạ, tao dzìa là tại câu van vái năn nỉ của Chú Năm này, chớ đâu phải do chú mày đọc câu chú “Triệt người về” ? ...mà Chú mày có bị Hộ-Pháp đánh không ?”
Chú Út xệ mặt xuống...hết cười:
-“Dạ có, con bị 1 đạp té chúi nhủi luôn...mà sao kỳ dzậy Sư Phụ ?”
-“ Chú mày hiểu chữ Triệt là gì không? Chú mày chỉ có thể dùng đối với người ngoài môn-phái, mà dùng cũng giới hạn, không dùng bừa bãi. Còn trong môn-phái, không thể dùng với những người cao vai-vế hơn mình. Nhất là dùng đối với Sư-Phụ, thì là phạm thượng ! hiểu chưa ? Mà hồi đó, ai chỉ cho chú mày câu chú đó vậy ? Sao lúc chỉ mà không dặn gì hết ?”
Chú Út gãi đầu rồi xá dài:
-“Dạ, cho em xin lỗi Sư Phụ...bài chú đó là Chú Tư dạy em”
Ông Thầy lắc đầu, tiếp:
-“Lại Chú Tư nữa, cái thằng này ẩu tả quá...Thôi, tối nay về nhà cúng và nhớ sám-hối là được rồi...mấy đứa phải luôn luôn nhớ rằng dùng Mật Chú, phải cẩn-thận và giới-hạn, không phải đụng 1 chút là lấy ra dùng bừa bãi đâu nghen.”
Anh Năm và chú Út liền “dạ” và Anh Năm hỏi ngay:
-“Dạ, Anh Hai, còn em bi giờ phải làm gì ?, vì tính ra còn có 5 ngày nữa là tới ngày thằng Cảnh thách đấu ...Em lo quá.”
Ông Thầy trầm-ngâm 1 chút rồi nói;
-“Được rồi, Chú em nói Chú Út chép cho 1 bài chú, “Pháp-Danh, Hội-Thượng -Phật”, cũng không dài lắm, chỉ có 1 trang giấy thôi, và 1 trang Giới Cấm, về nhà học thuộc lòng. Trưa mai mua
lễ vật: Hương, Hoa, Trà, Quả đến đây Thầy làm lễ nhập-môn cho. Thôi hai đứa về đi và ráng học bài chú sao cho trưa mai phải thuộc lòng nghen.”


(Để các bạn tiện việc theo dõi, trước khi viết tiếp vào chuyện, Tôi xin nói sơ-sơ nghi-thức nhập môn ”Huyền-Học VN” đại-khái như sau:
- Người theo học, sẽ nhận được “Năng Lực” thần bí, có thể gọi là “Hộ-Pháp”, “Phật Lực” hoặc “Đại-Sư” nhập vào người để “dạy” đồng-thời “bảo-vệ” người học-trò đó. Mà muốn được như vậy,Vị Thầy dạy, phải đem “Phép” vào người cho đệ-tử (Đầu, Mặt, Ngực vàTay Chân...v..v..):
-Cách truyền Phép như vậy của mỗi Môn-Phái đều khác nhau:

1/- Chu-Thư ( dùng Chu-Sa 硃砂 vẽ bùa ) trên giấy đỏ hoặc giấy vàng rồi Thầy tay bắt ấn, miệng niệm chú, mỗi chỗ lời chú vẽ phù đều khác nhau, xong cho đệ-tử uống. (Cách này có 1 số Thất-Sơn Thần Quyền ở miền Trung & miền Nam dùng).

2/- Châm-Thư (Dùng Kim xâm) dùng sữa “con-so” là sữa của sản-phụ mới có đứa con đầu lòng, Sữa thay Mực, xâm các chữ Bùa trên người đệ-tử. Có Thầy còn dùng nguyên cây Kim bằng Vàng, đặt trên cánh tay đệ-tử, Thầy niệm chú, cây kim từ từ chui vào cánh tay !!! sau đó biến hẳn vào người của đệ-tử luôn, và vĩnh-viễn ở trong đó. Thầy cũng chỉ cho đệ-tử cách “gọi” cây Kim đó lên, bằng cách niệm 1 câu chú, xong vỗ trên cánh tay, bất kỳ tay nào, từ bả vai cho đến cổ tay, vỗ xong sẽ nhìn thấy cây Kim nổi lên 1 đoạn dài dài nho-nhỏ dưới da, mà khi ấy, bất cứ ai muốm kiểm-tra, cũng có thể sờ nắn được, hoặc dùng 2 ngón tay của mình bóp nhẹ 2 đầu kim dưới làm da, và cảm được cây kim đó !!!

3/- Hương-Thư ( dùng Nhang để vẽ Bùa ) phối-hợp với:

4/- Nhãn-Thư (Thầy dùng Mắt để vẽ Bùa)

5/- Ấn-Thư (Dùng tay kiết Ấn để vẽ Bùa)...

...Ngày hôm sau, khi anh Năm đến nhà Ông Thầy, anh thấy có 1 số người đông đảo trong nhà, nên anh có 1 thoáng âu-lo và lúng-túng...Nhưng rồi anh cũng an-tâm khi biết ra tất cả đều là người của Môn-Phái...… Lúc làm Lễ Thọ-Giáo, Sư-Phụ đứng trước bàn Thờ Phật-Hội, Anh Năm chắp tay đứng sau lưng Thầy, trong khi 2 bên phải và trái của Thầy là các Vị Sư Bá, Sư Thúc, Sư-Huynh đứng sắp thành 2 hàng, ai ai cũng chắp tay, lim-dim mắt, thật trang-nghiêm, làm Anh Năm không khỏi hồi-hộp trong lòng...Nhưng đứng được 1 chút, trong sự im lặng, chỉ còn tiếng của Sư-Phụ niệm Hồng-Danh Chư Phật ...Mùi hương trầm và sự tĩnh-lặng làm anh Năm bỗng thấy mình rất thanh-thản và các nỗi hồi-hộp trong lòng tan biến mất...Theo hướng-dẫn của hai Vị “Sư-Thúc”, Sau khi lạy Phật và tuyên-thệ giữ Ngũ-Giới-Cấm, Anh được Sư-Phụ giới-thiệu các Vị Sư-Bá, Sư-Thúc, Sư-Huynh đứng quanh anh, và anh phải lễ bái các vị đó, sau khi đã quỳ lạy “Sư-Phụ” trước...
Xong, Anh Năm quay lại hướng về bàn Thờ, đứng chắp tay, nhắm mắt chuyên-tâm niệm bài Kinh Pháp-Danh Hội-Thượng-Phật liên tục, trong khi đó thì Sư-Phụ dùng “Hương-Thư” và “Ấn-Thư” để vẽ các chữ Phép “cách-không” trên người anh Năm...Bỗng anh Năm rùng mình khi thấy cả người mình như muốn bay bổng, hai chân bồng-bềnh như trên mặt nước, trong khi hai gót chân của anh bên dưới như có hơi bơm lên, nâng cao khỏi mặt đất, làm cả người anh như bị 1 hấp lực nào đó trên không trung thu hút nhóm lên, người anh chao-đảo đến nỗi anh Năm phải bấm các ngón chân xuống đất kìm lại cho khỏi ngã, và vì nhón gót, bấm ngón chân, nên đôi lúc anh thấy mình cứ chúi người về phía trước...Rồi Anh nghe tiếng Sư-Phụ dạy anh niệm Hồng-Danh 1 vị “Phật Lực” nên anh vội niệm theo ngay, nhưng vừa niệm xong 3 lần, anh bỗng thấy cả thân người của anh, không còn thuộc quyền điều-khiển của anh nữa !. Có 1 bí lực từ đâu đó đã nhập vào anh, sử-dụng cả thân-thể anh, và anh biết được, lúc ấy, anh chỉ còn mỗi cái Đầu là thuộc của mình mà thôi !!!!...
Anh nghe tiếng Sư-Phụ nói:
- “...Xin Phật Lực chuyển sửa hết gân cốt cho đệ-tử...”
Lập tức anh thấy hai bàn tay đang chắp lại của mình từ từ dang ra, cùng lúc hai khuỷu tay (cùi chỏ) cũng nâng lên...phản-ứng tự-nhiên, anh ra sức khép lại và kẹp 2 khuỷu tay xuống...và anh bỗng thấy cả thân trên của người mình cứng hẳn lên !, anh muốn ra sức kẹp cùi chỏ xuống không được, và 1 áp-lực vô-hình nhưng trầm-trọng ngày càng nâng 2 cánh tay anh lên cao hơn, anh càng ra sức, càng đuối...bất chợt hai bàn tay anh vung ra thật nhanh, thật mạnh, và vung xeo xéo ra 2 phía...làm anh đau điếng ở nách, y như 2 cố tay của mình bị 2 người khồng lồ nắm và kéo về hai phía...Anh chưa kịp hoàng hồn, đã nghe tiếng Sư-Phụ vang lên:
-“Đệ-tử ! đừng dùng lực chống lại, hãy để thân thể tự-nhiên cho Ngài Phật-Lực sửa đổi gân cốt.”
Lập tức anh Năm vội buông cái gồng sức của mình ra, thư-dãn các bắp thịt, và anh cảm được chân tay của anh bắt đầu có những động-tác nhẹ-nhàng như...tập thể-dục ! tay duỗi, chân co...và tất cả các khớp xương đều kêu lên răng rắc như mình bẻ các ngón tay….Anh không ngăn được cái mỉm cười khoái chí khi thấy ngoài chỗ các khớp xương kêu, ngay cả đỉnh đầu anh, cũng có tiếng kêu lốp-bốp...kể cả đoạn giữa từ chỗ khuỷu tay ra cổ tay cũng có tiếng kêu lách-cách nữa...hầu như toàn thân anh chỗ nào cũng đều kêu lên như vậy...
Anh tập Võ từ nhỏ, luyện, đánh rất nhiều bài quyền, nhưng chưa bao giờ có tiếng kêu của gân xương trên đỉnh đầu và kêu khắp toàn thân như lần này...anh sung-sướng vì anh biết cơ-thể của mình đúng là đang được “Ngài Phật-Lực sửa đổi gân cốt” cho...Nhưng trong nỗi sung-sướng đó, anh vẫn không quên theo dõi những “thế” chuyển động của Tay chân, anh thấy sự chuyển động nhịp nhàng như “Thái-Cực”, 1 âm, 1 dương, hễ 1 tay đưa ra, thì 1 tay khác kéo vào, hoặc 1 tay đưa lên, thì tay kia hạ xuống...Thoạt đầu anh có cảm- tưởng giống như các thế Võ của Thiếu-Lâm, nhưng 1 lúc sau anh thấy rõ là không phải ! Mà các thế của tay chân anh đang chuyển động, có rất nhiều biến-chuyển hoàn-toàn mới lạ với anh, ngoài cả sức anh tưởng-tượng...Anh vẫn nhắm mắt, nhưng anh cảm thấy là từ chuyển sửa gân cốt, bi giờ đã chuyển sang múa võ, anh nghe tiếng gió xoay vùn vụt, tay đánh chân đá đủ cả 4 hướng, anh đánh như là anh đang tập võ ngoài sân rộng, trong khi thực-tế, trong nhà Ông Thầy, trước bàn thờ Phật chỉ có 1 khoảng đất không quá 3m vuông!...Đánh tất cả chỉ khoảng có 10 phút, mà anh đã thấy mệt nhoài, thở ồ ồ..và anh nghe tiếng Sư-Phụ vang lên:
-“Thỉnh chư Phật thượng, cho đệ-tử định-thân !”
Ngay lập tức cả người anh dừng lại, nghe Sư-Phụ ra lệnh:
-“Mở mắt ra và hướng về bàn Thờ lạy 3 lạy”
Anh mở mắt ra, vẫn tưởng là sẽ nhìn thấy bàn thờ, nhưng không ngờ, anh phải quay người 2 lần mới nhìn thấy ! Anh vội quỳ xuống lạy.
Sư-Phụ nói tiếp:
-“Lẽ ra mi phải theo học 1 thời gian rồi mới được Ta truyền Ấn, nhưng trường hợp của Mi là 1 ngoại lệ, nên hôm nay Ta sẽ truyền cho 1 Ấn. Đó là Ấn “Cửu-Phẩm” Hãy dùng thau rượu kia tầy uế đầu, và 2 bàn tay đi, rồi quỳ trở lại làm Lễ Thọ Ấn”
Sau khi nhận Ấn, là xong nghi-thức thọ-giáo, mọi người vui vẻ ra sau vườn quây quần trên cái bàn dài để dùng cơm trưa...Thấy Anh năm còn rụt-rè, nên các Sư-Bá, Sư-Thúc, và Sư-Huynh lần lượt nói chuyện với anh rất thân-thiện, chẳng mấy chốc, anh Năm bỗng thấy mình y như là đã quen biết với tất cả từ lâu, vì anh thấy có một tình-cảm gì đó mơ-hồ, nhưng rất gần-gũi, thân-thiết và đầm-ấm hơn cả cái tình của anh em ruột thịt... Sư Phụ dạy:
-“Kể từ nay trở đi, trong người Chú, đã có 1 Vị Sư rồi, do đó chú em bất cứ lúc nào cũng có thể “Cúng” cầu xin Vị Sư đó về dạy cho mình, miễn là chỗ cúng phải thanh-tịnh, và phải “Trấn 4 Phương” trước. Lễ-Nhập-Môn tất cả là 3 lần, đều giống như hôm nay, như vậy còn 2 lần nữa là sáng Mai, và sáng Mốt,tất cả chỉ có thế. Sự học tiến hay không là tuỳ theo ở chú em chuyên “Cúng luyện” . Và cũng tuỳ theo “Duyên” giữa chú em với “Sư” ở trong thân của chú mà Ống ta sẽ về dạy môn gì mà thôi. Tóm lại, Môn-Phái của mình, Đệ-tử chỉ gần Thầy có 3 lần, sau đó do đệ-tử về nhà tự luyện.!”
Anh Năm ngạc-nhiên:
-“Ủa, thưa Thầy, chỉ đơn giản có vậy thôi sao?”
Thầy đáp:
-“Đơn giản, nhưng không như chú em nghĩ đâu, trong 2 ngày nữa, Ta sẽ truyền cho chú em tất cả là 5 Ấn. CáI tập Võ, chỉ là thứ yếu, Quan-trọng nhất là luyện Ấn, chú em có nghe người đời thường nói: “Thầy cao tay Ấn” không ? Chú luyện giỏi hay dở là do chính mình có giữ được Giới Cấm hay không? Có thường làm việc phúc-thiện cho mọi người không? Nên nhớ “Thân-Tâm thanh-tịnh”, thì vươn lên, “Thân-Tâm ô-uế” thì đi xuống. Do đó, từ nay về sau, chú không thể gần các “Cô buôn Hương, bán Phấn”, các Cô gái..đứng đường được...Ví như nếu ăn Thịt Chó, cũng vậy, vì Chó ăn đồ dơ, mình ăn nó, tánh “dơ” ô-uế đó sẽ vào làm mình bất-tịnh, không luyện tập được...Đồng-thời ví như mình đi ngang 1 cái vườn nhà người ta, có một nhánh ồi vươn ra ngoài hàng rào, mình không thể tuỳ tiện hát trái Ổi đó mà ăn, cho dù trái ổi chỉ đáng giá có 1 xu, vì lấy của người mà không hỏi là phạm Giới trộm cắp...”
Anh Năm băn-khoăn:
-“Em biết có Chư-Vị nhập vô mình, nhưng chỉ có múa vài đường quyền, em lại chỉ còn tập 3 đêm là tới ngày lên đấu với thằng Cảnh...không biết có được không Sư-Phụ?”
Ông Thầy cười nói:
-“Chú Năm đừng lo, đến ngày lễ chót, ta sẽ chỉ cho 1 câu chú, Võ-Sư cỡ nào cũng thua chú Năm hết, Thằng cảnh mà ăn nhằm gì.!”
Anh Năm hỏi tiếp:
-“Nếu em lỡ phạm Giới-Cấm thì sao ? em nghe nói đệ-tử Thần-Quyền
khi phạm Giới Cấm, bị hành xác ghê lắm...phải hông Sư-Phụ ?”
Thầy nghiêm sắc mặt:
-“Chú em nên nhớ môn-phái mình không phải Thần-Quyền! và nếu đệ-tử nào vô-tình phạm giới-cấm thì không sao cả. Còn cố phạm, sẽ được báo mộng cảnh-cáo và phải sám-hối. Nếu tiếp-tục phạm 3 lần, sẽ bị khai-trừ khỏi Môn-Phái và không còn ai nhập về dạy nữa!”
Hôm đó, sau bữa cơm trưa, Anh Năm ở lại nhà Sư Phụ suốt cho đến tối, chỉ trong 1 buổi chiều như vậy, mà Anh Năm đã có được rất nhiều kiến-thức về Đạo, anh được từ Sư-Phụ, đến các Sư-Thúc và Sư-Huynh thay phiên nhau kể và dẫn giải anh về Phật Giáo lược Sử. Đã vậy, có người còn sốt-sắng cho anh mượn các cuốn Kinh của Đạo Phật nữa.
Từ đó anh mới biết được là Đức Phật Thích-Ca đã giảng về các vị Cổ Phật thuộc Thai-Tạng Giới 胎蔵界và Kim-Cang-Giới 金剛界. Mà cả trong 2 Giới đó, Đức Đại Nhật Như Lai luôn là Vị Trung-tâm của Giới, và đồng-thời chính là tiền-thân của Phật Thích-Ca. Và anh sẽ phải thỉnh hình tượng của Ngài Đại Nhật Như Lai để thờ nữa, vì Ngài là Vị Giáo Chủ của Mật-Giáo.
Thai Tạng Giới Mạn đà la Garbhadhatu mandala ग़र्भधतु मन्दल :
Là yếu-tố thụ-động, mô tả vũ-trụ về mặt tĩnh, mặt lý-tính, như Thai mẹ chứa đựng con và từ lý-tính thai-tạng mà sinh công-đức, biểu-hiện đại-bi Tâm của Phật. Được sắp sếp thành hình Hoa Sen 8 cánh như sau:
Đức Đại Nhật Như Lai 大日如來 MahaVajrocanaंअहअज्रोचन, ở trung-tâm,
Đông là Đức Bảo Tràng Như Lai 寶幢如來ऱ्अत्नकेतु (Ratnaketu),
Nam là Đức Khai Phu Hoa Vương Như Lai 開敷華王如来षम्कुसुमितरज (Samkusumitaraja),
Tây là Đức Vô Lượng Thọ Như Lai 無量壽如来(阿彌陀佛)आमित्भ Amitābha (Amitāyus)
Bắc là Đức Thiên Cổ Lôi Âm Như Lai 天鼓雷音如來डिव्यदुन्दुभिडिव� �यदुन्दुभि Divyadundubhi (Divyadundhubhimeghanirghosa).
Ở bốn góc có bốn Đại Bồ Tát:
Đông Nam là Đức Phổ Hiền Bồ Tát 普賢菩薩षमन्तभद्र (Samantabhadra),
Đông Bắc là Đức Quán Âm Bồ Tát 觀世音आवलोकितेश्वर (Avalokiteshvara),
Tây Nam là Đức Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát 文殊師利菩薩ंअन्जुश्रि (Manjushri),
Tây Bắc là Đức Từ Thị Bồ Tát 彌勒菩薩मैऐत्रेय (Maitreya).
Kim Cương Giới Mạn đà la (Vajradhatu mandala):
Là yếu-tố tác-động, biểu hiện cho trí-tuệ viên-mãn, trí-tuệ sở-chứng của Phật. Ngũ Trí Như Lai là trọng tâm của mạn-đà-la này.
Bí Tạng ký viết: "Thai Tạng là lý, Kim Cương là trí".
Đức Đại Nhật Như Lai 大日如來मह अज्रोचन MahaVajrocana, ở trung-tâm,
Đông là Đức Bất Động Như Lai 不動如來आक्सोभ्य (Aksobhya)
Nam là Đức Bảo Sinh Như Lai 寶生如來ऱ्अत्नषम्भव (RatnaSambhava).
Tây là Đức Vô-Lượng-Quang Như-Lai無量光如來आमितभ् (Amitabhà).
Bắc là Đức Bất Không Thành Tựu Như Lai 不空成就如來आमोघषिद्धि (AmoghaSiddhi).
Nhưng, điều anh lo vẫn là ngại mình sẽ phạm Giới-Cấm ! vì các Sư Huynh đã kể là ngay sau khi mình học Đạo, sẽ có rất nhiều tình-huống sảy ra, mà nếu mình không lưu tâm, rất dễ dàng phạm Giới. Hơn nữa, anh Năm còn phải học thuộc lòng và áp-dụng ngay các câu chú Căn-bản như:
1/- Chú Hộ-Thân
2/- Chú Hộ-Pháp
3/- Chú Thỉnh chư Phật dùng cơm ! Nghĩa là trước khi ăn cơm, đũa sạch, cơm trắng, anh phải âm-thầm niệm chú 3 lần, sau mỗi 1 câu chú, thì dùng đũa sạch gắp 1 miếng cơm trắng, ăn. Đủ 3 lần như vậy xong mới được gắp các thức ăn Mặn, và ăn bình thường. Anh đã được giảng nghĩa là bằng cách này, có đến 3 điều ích-lợi:
a)- Mình hàng ngày phải ăn cơm, và phải niệm chú, mình sẽ không thể quên được là lúc nào cũng có Chư Phật bên mình !
b)- Sau khi niệm chú đó, nếu trong thức ăn có Bùa tà, Bùa Mê, thuốc lú, sẽ được hoá giải.
c)- Vì là đệ-tử của Mật, nên mình đi đâu cũng kín-đáo, không khoe-khoang, do đó, chỉ nhìn cách ăn cơm, là mình có thể nhận dạng được người đó có là đồng Môn với mình hay không ngay.
3/- Chú Thỉnh Chư Phật dời khỏi thân-thể của mình khi mình sắp đi vào các chỗ ô-uế, chẳng hạn như vào nhà vệ-sinh, hay vào bất cứ các phòng nào có giường ngủ...Ngay cả khi đi hớt tóc nữa! vì nếu anh quên không niệm chú, khi Tay của người thợ hớt-tóc không “sạch-sẽ”, thì ngay lập-tức anh sẽ bị nhức đầu ! Mà cách để trị nhức đầu đó là...phải chạy ba chân bốn cẳng về nhà tắm gội !
...Các Sư-Huynh đã kể cho anh nghe về những kinh-nghiệm đó...họ còn nói:
-“Chỉ cần bất cứ ai, Nam, Nữ, mà thân-thể ô-uế, hoặc các Thầy Tà Đạo, khi họ vừa đi ngang qua mình 1 cái, mình sẽ thấy thái-dương của mình nhói lên ngay. Lúc đó, nếu biết Thầy Tà, mình phải niệm chú Hộ-Thân, còn nếu thấy là...là... các.. “Cô...Nhền-Nhện ăn-sương”...thì mình phải dzọt đi ngay chỗ khác! Nếu còn xề lại gần mà thả mồi Dê !, thì đầu sẽ nhức như búa bổ, chẳng khác gì Tề-Thiên Đại-Thánh bị vòng Kim-Cang siết đầu vậy !”
4/- Chú tự trị khi bị Sưng, Trặc, trật khớp xương, Chú cầm máu.
Khi anh Năm đang cặm-cụi viết các câu Chú vào quyển “Sách Mật” thì Sư-Phụ nói:
“ Môn phái mình có rất nhiều Chú, Phép để trị bịnh, nhưng Thầy thường dặn tất cả các Đệ-Tử là luôn luôn dùng giới-hạn, không dùng bừa-bãi. Nếu mình có bệnh, hoặc ai đó có bệnh, trước tiên, phải đi cho Bác-Sĩ, hoặc các Thầy Thuốc Đông-Y để điều-trị bằng Thuốc, Thuốc Tây, Thuốc Nam, Thuốc Bắc gì cũng được. Bao giờ không chữa được bệnh, “cực-bất-đắc-dĩ”, lúc đó, mình mới dùng đến Chú Phép để trị. Coi như là Phép trị bịnh của Môn-phái chỉ dùng trong trường-hợp cấp-cứu hoặc các bịnh kinh-niên, ngặt-nghèo khó trị mà thôi !. Và em phải nhớ kỹ điều này, đây là lệnh của Sư-Phụ dặn, cấm quên !”
Anh Năm phân-vân:
-“Vậy còn mấy câu chú mà em mới chép như trị sưng trặc, cầm máu...thì sao Thầy? hổng lẽ máu chảy hổng cầm, chờ chạy tới Bệnh-Viện...sắp hàng làm thủ-tục...xong...chảy hết Máu...chắc ...chít ngắc rùi?”
Sư-Phụ cười đáp:
-“Mấy câu chú đó, coi như để phòng-thân cho đệ-tử, trong trường-hợp luyện-tập, nếu quên “Án 4 phương” đánh võ va chạm, bị sưng trặc, hoặc đổ máu, thì tự-trị ngay tại chỗ.” Đồng thời, nên nhớ là các Phép gì cũng phải luyện, “vô luyện bất thành” chứ không phải đọc Chú như đọc Tiểu-Thuyết, đọc Truyện xong thuộc là làm được đâu nghen !”
Anh Năm ấp-úng, rụt rè hỏi tiếp:
-"Vậy các Câu Chú Phép này...chắc linh lắm hả Sư-Phụ ?"
Thầy vẫn với nét mặt nghiêm-nghị đáp:
-"Tất cả mọi sự đều trong vòng Nghiệp Báo cả, không có gì tuyệt-đối 100% là Chú Phép làm hết ! tuỳ Ngiệp, tuỳ Duyên, cho nên trong Kinh mới có chữ "Cộng Nghiệp" Nếu Nghiệp của người bịnh còn thiếu 1$, gặp mình nhờ đã bồi-đắp công-đức, đang dư 1$, mình trị họ hết ngay, nếu không thì dĩ nhiên không được. !
Trong Kinh Phật còn kể, có lần chính Đức Phật Thích-Ca bị bệnh nhức đầu, Ngài chịu như vậy suốt 3 ngày mới khỏi. Các Đệ-Tử của Ngài hỏi:
-"Bạch Phật, Ngài có Thần-Thông quảng-đại, sao Ngài không tự trị cho mình, lại chịu 3 ngày như thế?"
Đức Phật dạy:
-"Tiền kiếp của Ta, khi là 1 đứa bé, Ta có đi ngang qua bờ biển, thấy 1 con cá rất lớn trôi dạt vào bờ thoi thóp, Ta đang cầm trên tay 1 nhánh cây nhỏ, Ta nhìn và thuận tay, nên đã dùng nhánh cây ấy, gõ gõ nhè nhẹ vào đầu con cá 3 lần. Nghiệp đó Ta gây, bây giờ Báo lại, cho nên ta phải chịu nhức đầu 3 ngày ..."
Đó, mấy Chú thấy hông ? Chính Đức Phật còn phải trả Quả báo, huống chi chúng ta là phàm phu tục-tử , Phéc tắc tu luyện đến đâu? công-đức cỡ nào ? mà lại đòi như Thần như Thánh hay sao ?"
Do đó, làm gì cũng suy nghĩ trước sau, dùng Phép Phật đôi khi không đủ Nghiệp-Lực, việc không thành, đừng vội oán-trách Chư Phật, sẽ tự gây thêm khẩu-nghiệp biết hông?
5/- Chú trừ tai-nạn...
Đến chiều, một Sư-Huynh lại rủ anh chạy ra Chợ mua thêm lễ vật “Hương, Hoa, Trà Quả” về làm Lễ nữa, và anh đã ngẩn-ngơ khi nghe vị Sư-Huynh đó nói:
-“Mua lễ vật thêm để chút nữa sẽ được “Ổng” cho Chú mày lên “lon” Thiếu-Uý” đó.!”
Tuy không hiểu gì, nhưng anh vội chở Sư-Huynh ra chợ mua ngay. Đến khi làm Lễ đợt hai, anh thấy Sư-Phụ ngắt 1 cái Hoa Vạn-Thọ trên bình hoa cúng Phật, bỏ vào trong 1 ly chứa nước, rồi Sư-Phụ cầm ly đó bằng 1 tay Ấn lạ, (mà đến 1 năm sau anh mới được truyền và biết đó là Ấn “Bảo-Thủ”).
Giống như hồi sáng, mọi người lại nghiêm-trang đứng trước Bàn-thờ-Phật-Hội, và Sư-Phụ cầm ly nước có Hoa bằng tay Trái, tay Phải Ông dùng 3 cây nhang đang cháy vẽ “Phép” về phía ly nước, tuy nhang cách ly nước khoảng 1 gang tay, mà anh Năm thấy cái Hoa trong ly nước cứ quay vòng-vòng, hoặc nhảy lên nhảy xuống theo hướng của mũi nhang mà Sư-Phụ vẽ. Đến nỗi có lúc anh Năm tưởng như nước trong ly đang sôi sục lên vậy !
Sau khi làm “Phép” vào Hoa Vạn-Thọ xong, Sư-Phụ bảo anh quỳ xuống, 2 tay nâng lên để nhận cái ly đó, xong anh phải lấy cái Hoa đó ra, và...nhai, ăn hết luôn ! đồng thời cũng uống hết ly nước ấy !
Suốt đời anh Năm chưa bao giờ ăn sống 1 cái Hoa nào, nên anh đã hơi ngài-ngại, nhưng trước khung-cảnh làm Lễ trang-nghiêm, anh vội làm theo “lệnh” của Sư-Phụ, và anh thấy, “Ôi, ăn cái Hoa sao mà thơm và ngon ngọt quá...!”
Sau khi anh lạy là xong Lễ, thì các Sư-Huynh đều đến chúc mừng cho anh, có 1 chú Sư-Thúc nói:
-“Chú mày hên đó, nên mới ngày đầu mà đã được “Ổng” cho ăn Bông rồi, ăn được phép này vô mình là khoẻ lắm, hơn nữa, tao thấy hồi nãy “Ổng” còn làm thêm 1 “Phép mạnh” vô Bông cho mày nữa đó.”
Một Sư-Huynh nói thêm:
-“Tất cả người trong Môn-Phái, cả đời chỉ được 3 lần Lễ Thọ Bông mà thôi !, chú mày bữa nay được 1 Bông, cho nên tụi tao đặt là Thiếu Uý, 2 Bông thì như Trung-Uý, còn 3 bông là Đại Uý đó...ha ha ha...”
Anh Năm cười khoái chí:
-“Trời, tui đi lính gác cổng Tiểu-Khu, chỉ là Hạ-Sĩ, lớn hơn thằng Binh-Nhất có 1 cấp hè ! hổng ngờ bữa nay nhập Môn được lên tới Sĩ-Quan làm Thiếu-Uý...đã quá chời...”
Sư-Phụ nghiêm-nghị nói:
-“Thực ra, mọi người đây ai cũng đã biết trường-hợp của Chú Năm là đặc-biệt, vì thời-giờ cấp-bách, chú Năm phải lên võ-đài, nên Thầy mới làm Lễ truyền như vậy, “túng-thế, tuỳ thời” mà. Tất cả cũng đều do “Duyên, Nghiệp” cả, chứ đúng ra Thầy thường xem xét kỹ và thử-thách trước khi nhận Đệ-Tử !.
Học Mật, dễ có những phép lạ hơn người chút đỉnh, sẽ làm cho Đệ-tử kiêu-ngạo, đôi khi lợi dụng cái hơn người đó mà lấn áp người khác. Do đó, ai ai vào cũng đều phải tự tìm kiếm tất cả các Kinh-Điển của Đức Phật mà đọc, để khai Tâm và tập Thiện.
Tuy-nhiên, Thầy truyền Phép hôm nay, mà sau này cho dù Đệ-tử có ở bất cứ nơi nào, nếu Phạm giới cấm, thầy cũng Thu Phép về được dễ dàng.
Do đó, kể từ nay, phải biết mình đã chính-thức là Đệ-tử của Phật rồi, làm chuyện gì cũng phải cân-nhắc sao cho thân-tâm và trí-huệ được tăng-trưởng, khỏi rơi vào vòng Tà–Đạo. Cố tập: “chuyện Thiện, chuyện ích-lợi thì làm, chuyện ác thì không !”
Rồi sẽ thành thói quen tốt luôn cho chính bản-thân mình, mà những người chung quanh cũng ít nhiều được lợi lộc nữa... ”

TIẾP THEO ANH NĂM SƯ-HUYNH.


Sáng sớm hôm sau anh Năm vội chạy lại để mời Sư-Phụ và Tứ Sư-Thúc đi uống cà phê, dĩ-nhiên là có cả Chú Út theo nữa. 
Khi mọi người ăn sáng xong, qua phần...nhâm-nhi cà phê thì có 1 anh tướng rất bự con và còn cao hơn Anh Năm, chạy xe Honda vào đậu trước cửa quán, anh ta mặc bộ đồ Lính và với bộ nặt nghênh-ngang, đậu chiếc xe mà hất cái chân chống nghiêng mạnh đến nỗi xô chiếc xe của Anh Năm ngã xuống. Sợ chảy xăng, ngay lập tức anh Năm chạy ra đỡ chiếc xe của mình lên, và vì chỗ trước cửa hơi chật, nên Anh Năm đã đụng nhẹ vào vai anh Lính đó. Lập tức anh Lính xổ ra 1 hơi các câu mà nếu người lịch-sự nghe được sẽ phải ngứa tai, còn các Cô mà nghe thì đỏ mặt:
-“Đ.M. bộ mày đui sao mà đụng dzô tao dzậy ?”
Anh Năm dằn lòng nói nhỏ:
-“Dạ...dạ..xin lỗi...anh...”
Thấy Anh Năm xuống nước nhỏ, anh chàng kia càng làm dữ, dường như muốn cho mọi người trong quán biết ta đây là “Anh Hùng” thứ thiệt:
-“Đ.M. mày biết tao là ai hông? Đ.M. mày cà-chớn hả ? mày ngon mày ra sân đi, tao đập cho mày 1 trận.!”
...Nếu 2 ngày trước mà Anh Năm gặp thế này, thì chắc là chỉ sau câu nói đó, Anh Năm sẽ ra 1 chiêu để anh chàng kia đủ...bay ra khỏi quán, cùng lúc với vài cái Răng sẽ rủ nhau... giã-từ ...cái miệng!
Nhưng Anh Năm chợt thấy lòng mình thật bình-thản, và xem anh chàng này có vẻ đáng thương quá, vì anh ta to xác, nhưng cái đầu trống rỗng, đang làm trò cười cho mọi người trong quán mà lại cứ ngỡ mình là 1 anh hùng!
Hơn nữa, Anh Năm nhớ lời Thầy dặn, gặp chuyện, luôn luôn phải nhịn 3 lần, và không bao giờ được ra tay trước, trừ trường-hợp giúp kẻ thế-cô bị người vây đánh ! Do đó Anh Năm cười hoà-hoãn nói:
-“Dạ...dạ...em xin lỗi Đại Ca, Đại Ca đừng nóng, cho em mời Đại Ca vô uống cà phê luôn nghen?”
Anh chàng kia thấy Anh Năm cười hiền quá, nên nói:
-“Đ.M. mày nói vậy nghe được đó, tao bỏ qua cho!.”
Nãy giờ ai ai trong quán cũng lo xảy ra chuyện đánh lộn, có người vội hớp hết tách cà-phê rồi tính tiền dzọt mất, có người thì cố quào-quào lùa Phở hay Hủ Tíu cho nhanh để kịp đi trước khi lộn-xộn, bi giờ nghe vậy, ai ai cũng thở phào nhẹ-nhõm, nhưng lúc ấy, Chú Út đã tiến lại, chú cũng cười cười nói:
-“Dạ Đại-Ca, anh em hông mà... nóng cái gì, mời Đại-Ca vô bàn ngồi uống cà phê chung cho dzui nghen ?”
Thế là “Người Hùng” hiên-ngang bước thẳng lại cái bàn mà Ông Thầy và Tứ Sư-Thúc đang ngồi, hắn không thèm chào hỏi ai hết, chỉ hất hất cái cằm 1 cái, rồi ngồi phịch xuống cái ghế cạnh Ông Thầy, miệng oang-oang gọi:
-“Ê, chủ Quán, Đ.M. cho 1 ly “Tài Phé Nại” đi .” (Tài Phé-Nại là ly cà-phê sữa lớn)
Phần Ông Thầy và Tứ Sư-Thúc vẫn tiếp tục câu chuyện đang dở-dang nói về giống Dừa Lùn, trái ngọt mà hai người vừa kiếm được, định trồng ở sau vườn, coi như không có anh chàng vô-duyên trước mặt.
Có lẽ thấy mình hiên-ngang đến vậy mà 2 anh chàng... “Thư-Sinh” trong bàn lại không để ý đến mình, nên anh Lính bèn nhìn vào Ông Thầy mà nói:
-“Chà !, tướng anh coi thư-sinh, ốm yếu thấy mồ mà cũng bầy đặt nói chuyện làm vườn !”
Ông Thầy ngửng mặt lên nhìn anh Lính, Ông cười nói:
-“ Chú em nói Tui hả? chú lầm rồi ! tui coi dzậy Ốm mà ...yếu lắm, hơn nữa, chưa có Mặt nào ngán Mặt này đó nghen !”
Tất cả mọi người trong bàn đều cười rộ lên, trong khi anh Lính ngẩn tò-te hiểu không kịp !
Vì thời điểm lúc đó, trong Nam, thường có câu mà các “Dân Anh-Chị-Giang-Hồ” hoặc người mới học được chút ít Võ-Thuật, thường vỗ ngực nói:
-“Tui coi ốm-ốm chớ hổng yếu xìu đâu !”
Và phổ-thông hơn là các “người-Hùng” thường tự lấy tay chỉ vào Mặt mình mà nói:
-“Coi kỹ nghen, Mặt này chưa từng ngán Mặt nào !” hoặc nói như:
-“Tụi bay chưa biết Mặt tao hả? coi kỹ nghen, cái bản Mặt nào cũng ngán Mặt này !
Nhưng ở đây, Ông Thầy đã nói diễu...ngược lại là:
-“.. chưa có Mặt nào ngán Mặt này...”
Và vì trong anh em đồng-môn thường dùng cái lối nói diễu đó, nên nghe xong là ai ai cũng cười. Còn anh Lính thì cứ nghĩ là Ông Thầy nói kiểu vỗ Ngực xưng Tên nên anh ta sừng-sộ ngay:
-“Cái gì ? anh nói anh ngon hả ?”
Ông Thầy cười tiếp:
-“Tui nói tui ngon hồi nào đâu?
Rồi Thầy trầm giọng nói chậm rãi:
-“Tui nói: chưa có, Mặt nào, ngán, Mặt này, mà !”
Mọi người lại rũ ra cười nữa, nhưng Ông Thầy đã chỉ vào Chú Út và nói;
-“Đây nè, có chú em này nhỏ tuổi, nhỏ con nhứt ở đây, vậy mà mạnh lắm !”
Khi anh Lính quay mặt nhìn chú Út, thì Thầy nói tiếp:
-“Ê, Út, biểu-diễn 1 cái đi !”
Chú Út lặng người, không biết phải làm gì, vì đây là lần đầu tiên, tự-nhiên Sư-Phụ lại nói mình biểu-diễn trước người lạ, và trong Quán Cà-phê nữa. Trong khi, thường ngày, mọi chuyện biểu-diễn Võ Thuật hoặc Huyền-thuật, đều bị nghiêm-cấm ! Chú ngần-ngại hỏi:
-“Anh Hai, sao kỳ dzậy ? Anh nói thiệt hay nói chơi ? mà Anh biểu Em làm gì bi-giờ đây ?”
Ông Thầy nghiêm mặt đáp:
-“Coi dzậy mà Duyên đó ! hiểu hông ? Anh Lính này khi không xuất-hiện, là 1 thử-thách cho chú Năm, mà chú Năm đã vượt qua được rất tốt. Bi giờ lại ngồi chung bàn với tụi mình, kể ra cũng có Duyên lớn ! Nên Anh Hai cho chú biểu diễn 1 chút...”
Nói đến đây, Ông Thầy chỉ chỉ vào cái Tô Hủ-tíu mà Chú út đã ăn... sạch sẽ trước mặt, và nói tiếp:
-“Úp cái Tô lại, làm nhè nhẹ trên bàn cho anh Lính này coi đi, mấy bàn khác hổng thấy đâu !”
Lúc đó, cả Anh Năm và Anh Lính đều ngạc-nhiên, không hiểu Chú Út sẽ làm gì, nên đều chăm chú nhìn, chỉ riêng Chú Tứ-Sư-thúc là thản-nhiên, ...ngáp ruồi, vô-tư nhâm nhi cà-phê và nhìn ra ngoài đường...ngắm cảnh !
Chú Út vì thuận Tay Mặt, nên lấy tay lập úp cái Tô lại trên bàn, và chú nhìn Ông Thầy dọ hỏi... Thầy khẽ nói ngay:
-“Ê, hổng được dùng tay Mặt nghen, dùng Tay Trái chặt nhẹ xuống là đủ rồi !”
Chú Út chợt hiểu, nên vừa cười toe, đã vội nghiêm mặt lại, Chú nhìn cái Tô (Tiệm Hủ Tíu “Bình Dân” dùng loại Tô mà người Nam gọi là “Tô Đá”, dầy cui , rẻ tiền, khó vỡ !) còn đang nhìn chăm chăm, thì có tiếng Ông Thầy nói với anh Lính:
-“Coi nè, coi nó làm nè...rồi !”
Tiếng “rồi” vừa xuất ra thì tự-động tay Trái của chú Út cũng vừa chặt xuống cái đít Tô, nhẹ nhàng, nhưng đủ để nghe cạch 1 cái, cái Tô-Đá vỡ ngay làm hai mảnh!
Chú Út khoái chí cười toe-toét khi thấy mình bỗng có... “Nội-lực” kinh-hồn !!!, Còn với Anh Lính thì đây lại là 1 dấu hiệu khiêu-khích, nên anh ta đỏ bừng mặt, chống tay xuống bàn, dợm người đứng lên. Nhưng vì Ông Thầy, ngồi bên cạnh, phía bên Trái của anh Lính, nên ông đã đưa tay ra đặt lên vai anh Lính và nói:
-“Chú ngồi im, chú nhỏ này là đệ-tử của tui đó, hổng có gì đâu.”
Bên kia cạnh bàn, anh Năm cũng đã chuẩn-bị... sẵn-sàng xuất chiêu để đón phản-ứng của Anh Lính, nhưng lúc đó, chú Tứ-Sư-Thúc bỗng ghé vào tai Anh Năm mà nói nhỏ:
-“Rồi, Ảnh ra chiêu điểm Huyệt rồi, chú mày thấy bàn tay Anh Hai đặt trên vai thằng kia hông ? ngón Cái của ổng đang ở chính giữa Xương Bả Vai, đó là Huyệt Thiên-Tông, mà trước khi đặt tay xuống đó, Anh Hai đã dùng ngón Trỏ đưa qua điểm vào Huyệt Phong-Trì 1 cái rồi...”
Nói đến đây, Chú Tứ Sư-Thúc, nhìn thẳng vào mặt anh Lính và nói tiếp, đủ để mọi người trong bàn cùng nghe:
-“Bi giờ bảo-đảm là chú mày thấy bả Vai tê nhói, và và nửa người bên Trái xuống tới Chân, hổng còn miếng sức nào nữa. Chú mày có muốn đứng lên cũng hổng được phải hông ?”
Anh Lính vừa tức, vừa sợ tái mặt, trên trán anh đã bắt đầu đổ ra những hột mồ-hôi lấm-tấm, từ từ đọng lại và lớn dần lên như hột Tiêu, Anh ta nhìn hết người này đến người kia mà ngạc-nhiên, Họ, những người trông rất bình-thường, sao lại có thể chặt nhẹ 1 cái bể cái Tô, và chỉ vỗ vai mình 1 cái là tê cứng cả người ???
Có lẽ thông-cảm được nỗi băn-khoăn đó, nên Anh Năm cười hì hì nói:
-“Tại Chú Mày hổng biết, chứ Anh Hai đây là Sư-Phụ của tụi này, đây là Tứ Sư-Thúc, mà chú em nhỏ tuổi này lại là “Sư-Huynh” của tui đó. Tụi tui biểu-diễn 1 chút cho Chú Mày thấy, sau này đừng ỷ mình bự con mà ăn hiếp người khác nữa nghen.”
Nói xong, để tỏ sự thân-thiện như an-ủi anh Lính tội-nghiệp đó, Anh Năm, ngồi bên Phải của anh Lính, nên anh đưa tay ra vổ vỗ vài cái vào vai anh Lính. Không ngờ Anh Lính quay lại Anh Năm và cung tay xá xá Anh Năm, đồng thời anh Lính nói:
-“Trời trời, tui thiệt bậy quá, hổng biết mấy Đại-Ca ở đây, cho tui bái Đại-Ca 1 cái xin lỗi, bái thêm 1 cái cám ơn Đại-Ca đã giải Huyệt cho tui,...”
Nói đến đây anh Lính Cung tay bái từng người trong bàn và tiếp:
-“Sư-Phụ, em hổng biết, cho em xin lỗi Sư Phụ và xin mấy Huynh đây bỏ qua cho...xin lỗi, xin lỗi...Dạ em xin chào, em đi..”
Nói xong anh Lính luống-cuống vội vàng đứng dậy, tiến lại quầy tính tiền của Chủ Quán, thì Ông thầy đã nói vọng lại:
-“Thôi, chú mày đi đi, ly cà phê đó, tụi tui tính tiền trả chung cho.”
Anh Lính thì gân cổ nói với Chủ Quán:
-“Hổng được, nguyên cái bàn đó, ăn uống bao nhiêu, tính đi, tui trả hết !”
Câu nói oang-oang đó làm mọt người trong Quán ai ai cũng ngạc-nhiên, vì mới lúc nãy, anh Lính sừng sộ nghênh-ngang, hổng biết tại sao bi giờ lại trở nên quá lịch-sự đòi trả tiền cho nguyên bàn nữa...
Người khoái chí nhất, có lẽ là Ông Chủ Quán Người Hoa, ông ta cười hè hè nói:
-“Hầy dà, hầy dà, Lại-Ca tốt quá, có lòn quá, chả tiền hết chọi thiệt hả, cám ơn cám ơn, Pữa khác cái Nị tới, Ngọ sẽ làm Hủ-tíu lặc-piệt cho cái Nị ăn nghe.”
Anh Lính trả tiền, khi ra ngồi rồ máy xe, anh ta còn cung tay về phía bàn của ông Thầy, kính-cẩn cúi đầu xá xá vài cái rồi mới dzọt đi...
Anh Năm thì hãy còn ngẩn-ngơ nhìn cái bàn tay của mình, hổng lẽ mình vỗ 1 cái mà giải được Huyệt sao, mà mình nào có biết Huyệt gì đâu...?
Có tiếng Chú Tứ-Sư-Thúc giải-toả cái thắc mắc đó của Anh Năm:
-"Hổng phải chú mày giải Huyệt gì đâu, Anh Hai chỉ điểm nhẹ thôi, hù cho thằng đó sợ mà, Nó chỉ có cảm-giác tê bại đó qua 2 phút thôi là tự-động hết..."
Nói đến đây, Chú Tư quay sang hỏi Ông Thầy:
-"Anh Hai, bộ cái thằng đó cũng có Duyên hả ?"
Anh Hai trả lời:
-"Ừ, nó coi lỗ mãng như vậy, chớ tánh nó thật-thà tốt lắm, tại đi Lính, tối ngày ở quán xá nhậu nhẹt, đánh lộn đánh lạo nên nói năng dữ-dằn quen miệng. Tui thấy nó mà theo mình học, thì sẽ trở thành người tốt dễ dàng...
Nói đến đây, ÔngThầy trầm-ngâm 1 chút rồi lại tiếp:
-"Mấy chú chờ coi, hồi nãy nó nói Anh thư-sinh ốm yếu làm gì mà Trồng Dừa ?, khẩu-nghiệp đó của nó, hổng bao lâu, chính nó sẽ tới trồng 1 hàng Dừa lùn cho Anh đó....ha..ha..ha..."


Ở các Thị-Xã nhỏ bé, các Lò-Võ thường là nhà ở của các Võ-Sư, và lớp học của họ chỉ là 1 mảnh vườn ở sân trước hoặc sân sau nhà mà thôi. Và võ-sinh đa-số là con cháu trong lối xóm đến theo học, nhà nào có tiền, thì còn đóng lệ-phí cho Thầy, còn nhà nghèo thì đến học…miễn-phí.! Thầy dạy lại gần như là “truyền nghề” để không bị mất đi cái học của mình, và Thầy kén trò, chứ không phải ai ai có tiền là học được, do đó nếu coi như là 1 nghề để kiếm sống, thì các Thầy hầu như kiếm không đủ sống ! mà nói theo văn-chương-bình-dân, thì Thầy Võ... “Nghèo rách Mùng-Tơi” !
Trong khi đó, võ đường Song Long lại xây cả 1 cái sân gạch rộng trước 1 căn nhà tường 3 gian đồ sộ. Phải nói đây là lần đầu tiên trong Thị-Xã, có 1 võ đường xây cất qui-mô và quảng-cáo rầm rộ cho ngày khai-giảng, hơn nữa trên bảng quảng-cáo, họ còn nêu lên sự thi-đấu giữa 2 môn-sinh: Một là Anh Năm đại-diện Lò Võ Thiếu-Lâm ở “Cầu Ngang” Hai là Anh Cảnh, đại diện Lò Võ Song-Long, nên đã thu hút được nhiều công-chúng, ai ai cũng mong đến ngày khai-trương để được xem chuyện gay-gấn mới mẻ này…Nhiều gia-đình giàu có, khá-giả đã vội ghi danh cho con cháu vào học, cho nên, tuy chưa mở, mà dân địa-phương đã “âu-yếm” đặt cái tên là: “Võ-Đường của nhà giàu !”
Thấy các giấy quảng-cáo dán ngoài chợ, Anh Năm hơi hoảng, nên tối hôm trước khi thi đấu, Anh Năm chạy đến nhà Sư Phụ với một nỗi âu-lo bồn-chồn khó tả, anh vẫn thấy trong óc mình hầu như chưa có 1 bài quyền gì mới cả, và thể-lực cũng không khá hơn…
Nhìn bộ dạng của Anh Năm, Sư-Phụ biết ngay nên ông cười và nói:
-“Chú mày sợ hả? hà hà có gì mà sợ ? chút nữa tao “Tom Phép” vô người là ngày mai thắng thằng Cảnh dễ ợt ! khỏi lo!”
Anh Năm gãi gãi đầu, lắp-bắp:
-“Dạ tại em học mấy bữa nay, lúc đánh thì thấy đánh mạnh và hay lắm, xuất nhiều chiêu lạ, nhưng lúc nghỉ, ngủ 1 đêm tới sáng thì quên hết ráo, muốn nhớ cũng hông nhớ được 1 chiêu nào, nên em hơi lo…Mờ ngày mai khi đến võ đường, Anh Hai cũng đi nghen, chớ nếu Anh Hai hong tới, chắc tui còn lo dữ…”
Thầy nói:
-“À, bên Võ Đường Song Long đã cho người mời hầu hết các Võ Sư địa-phương. Chú Năm mày biết hông? Chắc mấy tay Võ Sư bên Song Long đó, có nghe nhắc gì đến Anh Hai, nên họ cho người phát thiệp mời anh. Và nếu anh đến, mà chú mày là đệ-tử của anh, đánh thắng họ thì cũng hơi kỳ…Trong khi đó, tụi thằng Cảnh đã nói là chú Năm đại-diện cho Lò Võ Thiếu-Lâm của ông Thầy Già tới thi đấu. Vì vậy ngày mai thấy Anh tới, cùng Chú Tư và 1 đám đệ-tử nữa, chú mày cứ làm lơ nghen, đừng lại chào hỏi gì hết, biết hông?”.
Khán-đài thi-đấu được làm cao lên bằng các thùng phi xăng dầu dựng thẳng hàng, bên trên kê bằng các bộ ván Gõ tháo ra từ “Bộ-Ngựa” dầy khoảng 6 phân, sàn đấu vuông vức khoảng 5m. Đối diện khán-đài là hàng ghế danh-dự cho các quan-chức địa-phương và các Võ-Sư ngồi. Còn song song hai bên tường thì họ cũng lót ván Gõ dài kê lên các cây gỗ dọc theo tường cho các võ-sinh của Võ Đường Song-Long mặc đồng-phục ngồi như 2 dàn chào long-trọng.
Sau những nghi-thức cúng Lễ Tổ, hai anh em Võ-Sư Chủ Võ-đường cùng ra bái chào khán-giả cũng như đọc diễn-văn khai-mạc. Kế đến họ giới-thiệu các em Thiếu-Sinh ra biểu-diễn quyền-thuật. Bắt đầu từ cấp nhỏ tuổi nhất...có lẽ các em bé này là con cháu gì của họ, và đã luyện-tập võ từ trước, nên các em trình-bày được các bài quyền ngắn gọn, nhưng rất đẹp....rồi đến màn biểu-diễn của cấp thanh niên...Xong, ban tổ-chức bắt đầu giới-thiệu đến mục mà mọi người mong đợi: Mục thi đấu giữa 2 môn-sinh của 2 Võ-Đường...khi người ta giới-thiệu đến Huynh trưởng là tên Cảnh, thì hắn bước ra với bộ võ phục mầu Nâu oai-vệ, vì hắn cao lớn, nên trông rất, hiên-ngang, nếu dùng từ “nổ” hiện-đại, thì phải nói : trông hắn rất ư là....là...hoành-tráng !.
Sau khi hắn cung tay vái chào quan-khách, rồi có tiếng giới-thiệu đến anh Năm, thì phía dưới khán-đài, Anh Năm với cái quần Kaki màu xanh biển, cái áo Thun mỏng đơn-sơ, nhìn thấy tên Cảnh, bất chợt anh Năm nghe có 1 luồng khí nóng chạy rần rần trong ngực, và cái sức ép âm-thầm đó khiến anh có cảm-tưởng như lồng ngực mình căng ra, đầy khí, đến ngộp thở, anh cố gắng hít 1 hơi dài nén xuống dưới bụng, nhưng nó cứ đẩy ngược lên...và rồi cái sức ép ấy oà vỡ, thoát ra từ miệng anh thành một tiếng, nửa như tiếng thét, nửa như tiếng gầm rền vang quái-dị. Khiến mọi người ai ai cũng giật mình nhìn anh. Âm vang của tiếng hét đó còn chưa hết, thì Anh Năm đã đứng dậy, nhún người phóng lên cao như phi-thân ! Nhưng thay vì anh phóng lên khán-đài, anh lại phóng thẳng ra phía trước mặt mình. Và vì anh ngồi ở hàng ghế kê dọc theo cánh phải của khán-đài, nên mọi người thấy anh phóng ngang sang cánh trái....Tội nghiệp đám võ-sinh trẻ đang ngồi trên băng ghế bên trái đó, thấy anh phóng đến, tất cả đều vội nhào người vừa chạy dạt ra khỏi băng ghế, vừa la lên chí choé...!
Còn Anh Năm thì thấy mình đang nhẹ tênh tênh bay trên cao, bỗng cả người trì nặng hẳn, anh rơi xuống, khi chỉ một bàn chân trái vừa chạm vào chính giữa cái băng ghế, thì miếng ván Gõ dầy đó đã rêu rầm 1 cái và gãy làm đôi !, vì thuộc loại gỗ cứng, nên các mảnh gỗ vỡ vụn dòn tan. Khi vừa chạm xuống, Anh Năm chưa kịp phản-ứng gì, anh đã thấy 2 chân mình hơi khuỵu xuống và búng người vọt ngược trở lại trên không. Y như trái banh rơi xuống và tưng trở lại vậy ! (Níu mờ Thành-Long, Jacky Chan, hoặc Lý-Tiểu-Long, Lý-Đại-Long, mà thấy, chắc cũng phải lé mắt luôn ! )
Lần này anh cuộn mình vòng 1 vòng ngược trên cao trước khi rơi trở lại cái ghế bên cánh phải mà lúc nãy anh ngồi. Anh lại dậm chân xuống, thêm 1 tiếng ầm nữa vang dội, lần này tiếng ghế gãy vang lên rõ rệt vì tất cả mọi người trong sân ai ai cũng đang nín lặng nhìn anh ! Như lần trước, vừa chạm ghế, anh cũng búng chân tung mình trở lại lên cao, nhưng bây giờ hướng anh phóng đến là lên khán-đài.
Khi rơi xuống giữa khán-đài 1 cái ầm, anh Năm lảo-đảo gần nửa phút mới hoàn hồn, anh nhìn quanh: Cái khán-đài lúc nãy có 2 Võ Sư ngồi chễm-chệ, và tên Cảnh đứng với... “dáng đứng Bến-Tre” hiên-ngang bây giờ đã trống vắng vì họ đều biến mất ! Anh Năm nhìn quanh, cũng không thấy họ đâu, anh bèn dậm chân 1 cái ầm nữa xuống sàn gỗ, tay trái anh bấm “Ấn Nhất-Dương-Chỉ” chĩa thẳng về phía trong nhà và hét:
-“ Tên Cảnh phản Thầy đâu ? ra đây !”
Tất cả đều im lặng như tờ, không 1 tiếng vang. Thấy thế, anh Năm hét thêm:
-“ Không có tên Cảnh, thì Sư-Phụ của tên Cảnh ra đây, tui chỉ đánh chiêu là gục thôi !”
Vẫn không ai trả lời, Anh Năm hét tiếp:
-“Nếu không, thì Thầy của Sư-Phụ võ đường này, có giỏi thì ra đây, tui cũng chỉ đánh 1 chiêu là gục !”
Tiếng hét của anh vẫn vang dội và đơn-độc trong cái tĩnh-mịch bất ngờ...và không ai đáp lại. Nhìn quanh, anh vẫn không thấy 2 Anh Em Võ-Sư chủ Võ Đường cùng tên Cảnh đâu cả! (Thực ra, khi họ nhìn thấy cảnh anh phi-thân trên không trung như phim kiếm-hiệp, thì họ đã ngán rồi, đã thế, lúc anh đáp xuống, dậm cái ván Gõ dầy năm, sáu phân, thuộc loại gỗ cứng, Gỗ Cẩm-Lai, hoặc Gỗ Mun, (nó gần giống như Gỗ Lim ngoài Bắc) mà nếu mình dùng Búa tạ bổ xuống, bất quá nó chỉ mẻ 1 miếng thôi, chứ không thể nào gãy đôi qua cái dặm chân của Anh Năm như thế! Cho nên hai võ-sư và tên Cảnh vội chạy vào nhà và mở cửa sau đi trốn mất !)
Bên ngoài, anh Năm bỗng dậm gót chân phải xuống sàn gỗ, rồi xoay người nhìn quay xuống khán-đài. Cái xoay đó, kể ra lại như chuyện hoang-đường, nhưng gót chân anh đã làm mặt gỗ Gõ cứng ấy lõm hẳn xuống cả phân ! Gương mặt anh vẫn đỏ, ngực vẫn căng phồng sức ép, anh nhìn quanh tìm tên Cảnh, bỗng anh bắt gặp đôi mắt sáng quắc của anh Hai ngồi ở hàng ghế danh-dự nhìn anh. Anh bỗng giật mình, tỉnh hẳn người, nên anh vội cung tay xá xá về phía khán-giả và nói:
-“Tui nóng quá, tui nóng quá, cho tui xin lỗi quý-vị, xin lỗi...”
Vừa dứt lời, anh Năm lại phi-thân phóng mình xuống và đi một hơi thẳng ra ngoài đường. Thấy trước cửa có 1 chiếc xe Lôi trống, Anh Năm leo ngay lên ngồi, Ông tài-xế thấy có khách, vội đạp máy nổ, gài số 1 rồi vừa rồ ga cho xe chạy, vừa hỏi khách:
-“Chú em đi đâu?”
Nhưng lạ, chiếc xe cứ rú máy lên ầm-ĩ mà không hề lăn bánh, làm như nó đang chở cả ngàn ký, nên chạy không nổi vậy!. Trong khi Anh Năm còn nửa mê nửa tình, 1 lúc, anh bỗng nhớ cái ánh mắt không hài lòng của Sư-Phụ nhìn mình lúc nãy, anh bỗng sợ và chỉ muốn đi nhanh ra khỏi chỗ này...lúc ấy, anh mới nhìn ông tài-xế, và thấy ông ta cứ gài số, trả số đi số lại, tay thì rồ ga mà xe vẫn không lăn bánh được ! Bất chợt, anh đưa cái tay trái ra, lại dùng Ấn “Nhất Dương Chỉ”, chỉ ra phía trước và nói:
-“Đi !”
Thế là chiếc xe lôi vụt chạy ào ngay ! bỏ lại sau lưng Ông Thầy Thiếu-Lâm Già của anh Năm, chú Út và vợ Anh Năm vừa từ trong võ-đường chạy ra theo sau !.
Bác tài xế tuy lấy làm lạ nhưng vẫn lập lại câu hỏi:
-“Chú em đi đâu?bộ say sỉn lắm rồi sao mặt đỏ dữ he?”
Anh Năm vẫn còn cái mặt đỏ bừng-bừng, lầu-bầu đáp ấm-ớ:
-“Ông cứ chạy thẳng đi, chừng nào tui biểu quẹo thì quẹo !”
Khi chiếc Xe-Lôi chạy ngang qua 1 cái quán cà-phê thuộc chu-vi ngoại ô Thị-Xã, bất chợt anh Năm hét lên:
-“ Đứng lại, stop”
Bác xe-lôi vội thắng xe lại và ngạc nhiên nhìn anh Năm, còn Anh Năm, vẫn ngồi yên trên xe, anh nhìn chăm chăm vào cái quán cà phê nhỏ bé 1 lúc, rồi anh lại dùng Ấn “Nhất Dương Chỉ” điểm thẳng vào hướng cửa quán, anh nói:
-“Đây là tà-khí ! Dẹp !”
Nói xong anh bảo bác xe lôi đưa anh thẳng về nhà....
Các bạn đọc mến, chuyện Anh Năm Sư Huynh đến đây là hết, tuy nhiên tôi xin kể thêm đoạn tôi đã hỏi Sư-Phụ của mình về vài thắc-mắc, mà tôi nghĩ các bạn đọc cũng nghĩ như tôi:
1/- Sư-Phụ tôi biết anh Năm đã có nghiệp nặng, hơn nữa, nếu cho anh lên đấu võ-đài, là điều cấm kỵ của Môn-Phái, do đó trong đêm trước khi thi đấu, Sư-Phụ đã truyền phép “Mạnh” vào người của anh Năm ! Nói 1 cách khác, là Sư-Phụ xin cho 1 vị “Phật-Lực” vào trấn thân xác của anh Năm. Và Vị này đã phi-thân, trổ thần-oai, thần-lực làm cho người ta sợ, trốn đi, cho anh Năm không gây thêm nghiệp đấm đá gì cả.
2/- Vì Vị ấy trấn thân xác, nên lúc lên xe lôi, nặng cả tấn, khiến xe không chạy nổi, và chỉ vụt chạy đi khi chính Vị ấy ra lệnh mà thôi.!
3/- Cái quán cà-phê ấy, thực ra là quán...trá hình, bên trong, sau cái quán là “Động” của các Cô bán dâm ! Và sau khi bị anh Năm điểm 1 ấn, phán “Dẹp”
Cái quán ấy đã đóng cửa không mua bán nữa trong suốt cả 10 năm!
Các bạn mến, sở dĩ mình kể lại chuyện Anh Năm Sư Huynh này, vì chính mình luôn luôn quý nhất cái “Tình”, tuy chỉ học Ông Thầy Già dậy Thiếu Lâm trong xóm cũ có 1 thời gian ngắn. Nhưng Anh Năm đã làm đúng với câu:
“Nhất Tự vi Sư, bán Tự vi Sư” ngày xưa ý là “Học một chữ hoặc nửa chữ cũng vẫn kính là Thầy”. Do đó anh đã làm hết sức mình để báo đáp ơn Thầy.
Còn bi giờ, dù có học vài năm mờ hễ nếu thấy... “buồn tình” ký gì...thì học trò cứ xông vào lớp đánh Thầy ! hoặc tạt Nước Mắm, tạt Át Xít vào Thầy chơi !!!
Cho nên câu “Nhất tự vi Sư, bán tự vi Sư ” ngày nay đôi khi lại có nghĩa khác là:
“Một Chùa cũng do Sư, mờ ...bán Chùa cũng do Sư ” phải hong các bạn?
dienbatn giới thiệu.




Xem chi tiết…

THỐNG KÊ TRUY CẬP

LỊCH ÂM DƯƠNG

NHẮN TIN NHANH

Tên

Email *

Thông báo *