NGƯỜI MỸ NIỆM CHÚ .
Trước hết, các bạn có biết
là 2 chân của chúng ta KHÔNG BAO GIỜ DÀI BẰNG NHAU KHÔNG? Nếu bạn ngồi dựa vào
tường, hoặc ghế có lưng dựa thẳng, rồi duỗi 2 chân ra, sao cho chân và thân tạo
thành 90 độ. (hãy nhờ ai đó dùng bàn tay nâng 2 gót chân của mình lên thật
thằng, đầu gối không cong!) Bạn hỏi họ xem hai gót chân của bạn có bằng nhau
không? Bạn sẽ được trả lời là...so-le, cái dài, cái ngắn!
Tôi có dịp du học ở Mỹ, và đến năm
1972 tôi thực-tập ở Salt Lake City thuộc Bang Utah. Một hôm tôi mượn con ngựa
của 1 Ông Mỹ dân địa-phương, và định cỡi chạy 1 vòng nhỏ chơi, nhưng không ngờ
con ngựa trở chứng, nó phi nước đại, thẳng vào rừng, có những đoạn lên đồi,
trên lớp lá khô, phía duới là lá mục nên con ngựa cũng trợt lên trợt xuống, làm
tôi phát hoảng, nhưng vẫn cố đeo dính nó, vì sợ nó chạy mất, phải bồi thường.
Ðến khi lên đỉnh của 1 cái đồi nhỏ, có một căn nhà rất lớn. Sau này tôi mới
biết đó là căn Nhà Nguyện của Ðạo Mormon, Ðây cũng như Ðạo Tin-Lành, tách ra từ
Ðạo Thiên-Chúa.. Chỉ có chút khác biệt là họ không có nhà Thờ, và theo giáo-lý
của họ, họ không Thờ hình-tượng của Ðức Chúa Giê-Su, mà họ chỉ có Nhà Nguyện,
và cây Thập Tự Giá...Sống trên đất nước được coi là có sự khoa-học kỹ thuật hầu
như cao nhất thế-giới, vậy mà người theo Đạo Mormon lại không tin và không dùng
các kỹ-thuật mới. Khu nhà họ ở không có…giây điện, không xài các máy móc bằng
điện! họ lại dùng đèn dầu! và di chuyển bằng xe Ngựa! Nên Chính-phủ bắt buộc
phải làm cặp theo các con đường tráng nhựa, bằng đường đất để họ xài xe Ngựa
hoặc xe Bò …Con ngựa dừng lại trước sân Nhà Nguyện, và thản-nhiên đứng ăn những
cành lá của 1 loại cây lạ trước sân. Tôi bèn vội vàng phóng xuống và cột con
ngựa vào luôn cây đó.
Chữ Thiên.
Có lẽ tiếng vó ngựa đã làm người trong nhà nghe tiếng, nên họ chạy ra, toàn là
Mỹ Trắng, khoảng 30 người, và cỡ từ 12 cho đến 50 tuổi. Họ rất ngạc-nhiên khi
thấy tôi, hỏi tôi là người nước nào? tôi chỉ đáp chung chung là người…"Du
Học-Sinh"... Nhưng họ rất thân-thiện và sốt-sắng mời tôi vào nhà Nguyện,
mời ăn uống, đồng-thời họ cũng trình-bày sơ về Ðạo, cũng như căn nhà Nguyện của
họ. Họ nói cho tôi biết về 2 cái chân...so le của tôi!, coi như chênh-lệch
khoảng 1,5cm!. tôi nghe chưa biết phải kiểm- chứng ra sao, thì may quá, cô con
gái của chủ Ngựa chạy đi kiếm tôi cũng vừa mò đến trước sân. Tôi vội vàng kéo
cô ta vào. (Cô ta là người Mỹ gốc Ðức, theo Thiên-Chúa Giáo, và cũng là lần đầu
tiên mới lên đến đồi này), Tôi nói cô ngồi trên ghế, cởi giày duỗi 2 chân
ra…và...đúng vậy đó các bạn!, chân của cô ta cũng so-le!.
Lúc ấy, nhóm người đạo Mormon mới nói là nếu tôi tin, họ sẽ đọc phép cầu
Thiên-Chúa ban ơn cho 2 chân của cô bạn tôi, rồi cả chân tôi nữa, sẽ được dài
bằng nhau!. Tôi đề-nghị là để chân cô ta trên lòng bàn tay của tôi cho tôi coi
trong khi họ cầu-nguyện, sau đó sẽ đến lượt cô bạn của tôi cầm chân của tôi !.
Họ đồng ý và mọi người đứng sắp lại nắm tay nhau thành 1 vòng tròn, cô bạn tôi
ngồi chính giữa trên 1 cái ghế có lưng dựa, tôi ngồi dưới đất và xoè bàn tay
của mình, cô duỗi thằng chân và để 2 gót chân của cô lên: Trước mắt tôi là 2
gót chân cái dài, cái ngắn.
Nhóm người Mỹ bắt đầu đọc lời cầu-nguyện Thiên Chúa, dĩ-nhiên bằng tiếng
Anh...Nhưng khi họ đọc được 1 chút thì bỗng nhiên cái tiếng Anh đó biến ra
tiếng khác, không phải là tiếng Pháp, cũng không phải tiếng Ðức (tôi biết chút
tiếng Ðức vì cô bồ của tôi lúc đó là người Ðức!)... Thứ tiếng lạ lùng, nó gần
như tiếng trộn lẫn của Tiếng Ấn-Ðộ, tiếng Miên, tiếng Lào, và tiếng Thái.! Lúc
đó, tôi nhìn thấy 2 cái gót chân của cô bạn từ từ dài ra và bằng nhau ngay trên
lòng bàn tay của tôi, cũng là lúc những người Mỹ ngưng đọc chú. Trong lúc họ
đọc chú, ai cũng nhắm mắt lại. Tôi bèn hỏi là họ vừa đọc bằng ngôn-ngữ gì vậy,
thì được trả lời rằng:
"Lúc đầu chúng tôi chỉ cầu-nguyện bằng tiếng Anh, nhưng khi Ơn Trên làm
phép lạ thì tự nhiên trong miệng chúng tôi phát ra thứ ngôn-ngữ đó và chính
chúng tôi cũng không hiểu là gì cả. Ðó là...Holly Language!"
Ðiểm quan trọng tôi muốn thưa với quý vị là ở chỗ này, đây là ! Thứ tiếng mà người Mỹ trên 1 ngọn đồi ở Utah năm 1972 đọc lên đúng là thứ
tiếng ở VN các Thầy-cao-tay-ấn đều biết dùng (Nhưng không có nhiều Thầy
lắm đâu.) và chuyện trò với nhau, gọi là TIẾNG ÂM ! Vì thứ ngôn-ngữ này chỉ
Thầy với Thầy nói với nhau, hiểu được nhau mà thôi, không có chữ viết!
Người Mỹ không biết đó là tiếng Âm, họ chỉ cho là tiếng của Trời, và họ phát ra
bằng miệng, nhưng họ không hiểu ý-nghĩa của nó...Tôi không muốn làm họ phật
lòng nên không dám nói, là vì 3 năm trước đó, khi tôi còn ở VN, 1 buổi tụ-họp
huynh đệ trong Môn Phái tại nhà Thầy tôi, vì anh em gom lại cả 100 người nên
tất cả đành quây quần ngồi xếp bằng trước sân nhà Thầy tạo thành 1 vòng tròn
rất rộng.
Tôi, hôm đó được ngồi sát Chú Sư-Bá, trong khi các đệ-tử lần lượt ra đứng giữa
vòng tròn để báo-cáo về thành quả võ-thuật hoặc phép-tắc đã luyện được cho
Sư-Phụ và Sư-Thúc, Sư-Bá coi, bỗng có 1 anh đến sau, từ ngoài chạy chiếc xe đạp
vào, thắng 1 cái két rồi phóng xuống đất, cho chiếc xe chạy không lủi vào bụi
chuối. Anh ta mặt đỏ gay, làm tôi tưởng anh chàng này say, nhưng khi anh ta
tiến gần đến vòng người ngồi, anh ta vội tháo cái đồng hồ ra, liệng vô bụi, rồi
chắp tay lại xá lung tung và xổ ra 1 hơi tiếng gì lạ quá… Thầy tôi (ngồi ở phía
bên kia đối-diện với tôi, rất xa vì quá nhiều người), lên tiếng nói 1 hơi cũng
toàn là tiếng kiểu như vậy Tôi chẳng hiểu gì hết, bèn ghé tai hỏi nhỏ Chú
Sư-Bá, Chú Sư-Bá liền trả lời tỉnh bơ: Đồng thời Sư-Bá cũng khẽ dịch từng câu
đối-thoại giữa Thầy tôi và anh chàng mặt đỏ đó. Ðại-khái là Thầy tôi hỏi:
-"Ngài là ai? tại sao lại nhập vô người này?" Thì "Ông kia"
xin lỗi, xưng danh là Thần...gì đó, nhân người đệ-tử của Thầy tôi luyện phép,
hợp duyên nên muốn nhập vào để chào và tham-dự cuộc hội của nhóm chúng tôi Hai
người chuyện trò 1 lúc thì chàng mặt đỏ cung tay vái chào tứ phía rồi...té cái
bịch! (Ðó là Thần đã rời xác thân anh ta) sau đó anh ta liền lồm-cồm ngồi dậy,
mặt hết đỏ, và ngỡ-ngàng, sượng-sùng chào mọi người, đồng thời hỏi-"Có
Huynh nào thấy chiếc xe và cái đồng-hồ của tui không?" Lúc đó, tôi liền bỏ
chỗ ngồi mà đi lại chen vô ngồi cạnh Thầy, khi mọi chuyệm êm xuống bình-thường,
tôi liền hỏi Thầy là: -“Hồi nãy Thầy nói tiếng gì? chuyện gì vậy? có thể chỉ
cho tôi được không? " Thầy tôi cũng từ từ kể lại, đặc biệt là Tên của 1 Vị
Thần nhập vào lúc nãy, 1 cái tên rất lạ với tôi nhưng lại đúng y như Chú
Sư-Bá đã thầm dịch cho tôi nghe lúc trước ! Như vậy, chứng-tỏ rằng Sư-Bá
của tôi và Thầy tôi đều biết dùng Tiếng Âm!.
Chữ Thiên.
Sau đó tôi đi vòng vòng hỏi hết mọi người, thì mới biết là trên cả 100 người,
chỉ có 5 người lão thành trong buổi Hội đó biết Tiếng Âm mà thôi. Hôm nay khi
viết lại những giòng này, tôi vẫn thích-thú khi thấy sự huyền-bí vô-biên của
Trời Ðất. Các bạn có ngạc-nhiên không khi nghe chuyện Người Mỹ đọc chú ? Và các
bạn hãy thử kiểm tra đôi chân của mình đi...
Thân chào các Bạn,
Atoanmt
Minh-Không Cư-Sĩ.
TRÂU TỰ TỬ.
...Mình cũng còn 1 Sư-Ðệ sau 75 nổi danh ở Quận, chuyên trị bịnh tên là
Thầy Sáu Nhỏ (tên vậy, chứ hắn rất cao lớn người và có giọng nói rổn-rảng
dữ-tợn lắm) Cha của hắn làm Phó Bí-Thư Huyện-Ủy (Mình nhớ không rõ lắm, nhưng
có chức vụ khá cao trong Huyện) thấy thằng con làm bùa phép, bị Công-An
kiểm-điểm, nói này nói nọ làm ông ta bực lắm thường rầy la Chú Sáu Nhỏ. Nên Chú
Sáu Nhỏ cứ phải đi tri bịnh cho dân mà lén lút hoài.
Một hôm, Sáu Nhỏ lên Thầy tôi, hắn kể:
Mẹ của hắn bịnh nặng, vì là Cán Bộ nên đã được đưa vào bịnh-viện đặc-biệt
dành cho cán-bộ (Bịnh Viện Vì-Dân cũ) nhưng các Bác-Sĩ chịu thua, cho về, bây
giờ Mẹ của hắn nằm chờ chết.
Sáu Nhỏ tức quá vì hắn làm Thầy, chuyên trị đủ mọi chứng bịnh, nay chính Mẹ
mình bịnh thì lại không biết bịnh gì và trị không được. Thầy tôi nói:
-"Bịnh của Má Sáu-Nhỏ, muốn biết, cứ về lại địa-phương, hỏi mấy ông
"Lái Bò, Lái Trâu" thì rõ."
Tuy ngạc-nhiên khi nghe Thầy nói, nhưng Sáu Nhỏ đành về nhà, tìm hỏi thì mới
được biết là con "Trâu Cổ" (Trâu Cổ là Trâu trẻ, lớn con, khoẻ mạnh)
mà Ba của Sáu Nhỏ mới mua mấy tháng trước, có mấy cái “soáy” đặc biệt , - là
con "Trâu-Sát-Chủ". Trong khi Ba của Sáu Nhỏ thì rất thích con
Trâu này, ông ta thường khen nó quá khôn, và có sức, nên hễ mỗi khi cày, muốn
"Thá, Ví, Trái, Phải” gì, thì con Trâu Cổ này đều kéo con đi cặp với nó
quẹo đúng ngay. (Nếu Trâu ngu và yếu sức, sẽ kéo đường cày đi tầm bậy và làm
mất thời giờ cũng như làm người nông-dân rất vất-vả.)
Vì vậy khi Ba của Sáu Nhỏ nghe thằng con "Mê-Tín-Dị- Ðoan" của mình
nói là Má của nó bị bịnh vì con Trâu cưng của Ông ta là Trâu Sát Chủ !!!, thì
Ông Phó Bí Thư Huyện Uỷ này không chịu được nữa, bèn...vác hèo, vác gậy đập cho
Sáu Nhỏ 1 trận, rượt Sáu Nhỏ chạy mất tiêu!.
Ngày hôm sau, buổi chiều khi con trâu được dẫn đi ăn về, đến trước của nhà, nó
bỗng rống lên rất lớn, nghe rất khủng-khiếp, đến nỗi mọi người nói là Trâu điên
và chạy lánh xa. Lúc đó, con Trâu phóng đôi sừng của nó vào hàng rào, rồi
tự...bẻ cổ !, té cái bịch xuống đất, nhưng không sao !, và con Trâu lại rống
lên ầm-ĩ nữa. Mọi người đều đứng xa nhìn chứ không ai dám lại gần. Sau cùng con
Trâu bèn đi đảo quanh hàng rào, tìm chỗ có khe chắc chắn, đút cặp sừng vô, rồi
tự bẻ cổ cái rắc 1 cái, lăn ra giãy giãy chết luôn !.
Tận mắt chứng-kiến chuyện con Trâu... tự tử như vậy, Ông
Phó-Bí-Thư chắc cũng sợ và ngạc-nhiên, ông ta bèn khẽ hỏi thằng con trai Út:
-“Mày thấy Anh Sáu mày đâu không? Nó có làm bùa phép gì cho con Trâu không
vậy?”
–“Dạ con hổng biết, chớ hồi sáng sớm có người đem xe lại rước anh Sáu đi
Lái-Thiêu trị bịnh rồi, mà trước khi đi, ảnh nói con lấy 1 miếng vôi ăn trầu
của Má đưa cho ảnh, ảnh quẹt vôi, vẽ cái gì lên trán con Trâu rồi ảnh mới đi.”
Nghe vậy, Ông Phó Bí Thư bèn kêu lái chiếc xe Jeep, đưa ông ta đến ngay nhà
Thầy tôi, cách nhà của Ông ta
khoảng 140 cây số!.
Khi được hỏi, Thầy tôi trả lời là Thầy tôi không có dạy phép nào giết Trâu,
giết người cho Sáu Nhỏ cả. Nếu cần, để Thầy tôi “gọi” Sáu Nhỏ đến để
kiểm-chứng.
Ông Phó Bí Thư nói là: “Thằng con đi Lái-Thiêu, biết chỗ nào mà cho người
kêu về ?! "
Thầy tôi bèn thắp 3 cây nhang, rồi nói:
-“Ông cứ chờ ở đây đi, khoảng 1 tiếng nữa nó sẽ về tới”.
Và đúng như vậy... Sáu Nhỏ hết hồn khi thấy chiếc xe jeep của Cha mình đậu
trước nhà Sư-Phụ mình, hắn riu-ríu bước vào. Khi được Sư-Phụ hỏi, hắn đáp:
-“Dạ con nóng lòng muốn cứu mạng của Mẹ con, nên thà con mang tội sát sanh,
cho nên con đã tới năn-nỉ Sư-Thúc dạy cho con phép…”Hoá-Ðộ” con trâu sát chủ
đó!”
–“Vậy nhà ngươi đi kêu chú Tư qua đây cho Thầy hỏi”.
(Nên nhắc là: Nhà của Chú Tư Sư-Thúc của tôi, ở cách nhà Thầy tôi có mấy căn,
như vậy cũng khác Tỉnh với nhà Sáu-Nhỏ, và cách xa cả 140Km) Thế là Vị “Tứ
Sư-Thúc” của tôi được mời đến, ông thản-nhiên lý-luận: (Sư-Thúc gọi ông Phó Bí
Thư Huyện là Chú em)
-“Chú em à, chú hãy về xóm nhà chú, hỏi ngay cái người Lái đã bán con Trâu
đó cho chú đi. Coi Chủ trước của nó phải mới chết không? Cũng như liên tiếp 3
năm nay, mỗi năm 1 Chủ bị chết... “Sát nhứt Miêu, cứu vạn Thử” giết 1
con Mèo, cứu ngàn con Chuột mà, hơn nữa con Trâu này đã tới số, nên khi thằng
Sáu Nhỏ nó năn-nỉ tôi chỉ phép nó làm cho con Trâu chết, tôi có cho gì đâu
ngoài chữ bùa "vãng-sanh"!. Như vậy là hoá-kiếp cho con Trâu chớ có
hại nó đâu! Chú em về nhà hỏi mà không đúng thì trở lên đây tôi đền tiền cho
mua con Trâu khác.”
Kết-quả là Mẹ của Sáu Nhỏ tự-nhiên hết bịnh. Ba của Sáu Nhỏ làm lơ cho con làm
Thầy trị bịnh. Bà vợ của Trưởng Công-An Huyện và các “Bà Lớn” cũng đến để xin
Thầy Sáu trị bịnh, cho nên không anh Công-An nào dám thắc-mắc cái “phòng mạch”
của Sáu Nhỏ nữa…
Trâu tự-tử ? chuyện khó tin phải không các Bạn ? Nhưng lại đã xảy ra !
Atoanmt
Minh-Không Cư-Sĩ.
dienbatn giới thiệu.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét